Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 210 - Chương 209: Bảy Đại Môn Phái Xuất Hiện (2)

Thánh Khư Chương 209: Bảy đại môn phái xuất hiện (2)

"Muốn tinh luyện tinh hoa trong máu của thú vương cần thời gian bao lâu?" Sở Phong thuận miệng hỏi, hắn đã quyết định sẽ mang nó ra chợ đen để đổi lấy dị thổ kia.

“Dù sao thì cũng phải mất tầm mấy tháng." Lục Thông cau mày nói, tuy rằng dung lượng cần tìm cũng đã gần đủ rồi, thế nhưng công việc tinh luyện là phải loại bỏ đi các vật chất có hại, sau đó lại cùng các hỗn hợp khoáng vật hi hữu khác phối hợp với nhau để khuếch đại dược hiệu, công việc này thật sự cần thời gian.

"Quá chậm." Sở Phong lắc đầu.

"Kỳ thực tôi kiến nghị cậu tạm thời đừng sử dụng máu của thú vương và mấy cái trái cây kì lạ kia, cậu nên chú trọng tới những thứ khác, ví dụ như phấn hoa này." Lục Thông bỗng nhiên nói như vậy.

Điều này làm cho trong lòng Sở Phong hơi động, Lục Thông cũng biết tới bí mật bực này sao? Hiếm thấy lão già này có khi lương tâm không tệ, lại có thể sẵn lòng nhắc nhở hắn như thế.

"Tại sao?" Sở Phong giả vờ như mình không hiểu.

"Ba vị cường giả tuyệt đỉnh của Ngọc Hư Cung, Bát Cảnh Cung và Bích Du Cung đã từng cùng nhau nói qua về chuyện này, phấn hoa có thể xúc tiến thân thể tiến hóa, hiệu quả cực kì tốt, những cái khác đều sẽ để lại một chút di chứng về sau. Đương nhiên, đối với những người phàm tục mà nói, đời này về sau cũng khó có thể có khả năng lĩnh hội tới loại di chứng kia, chỉ có những người cực kì cá biệt, thậm chí là đạt tới cảnh giới khủng bố cao thâm, mới có thể cảm giác được. Tôi nhìn qua thấy cậu có tiềm lực phi phàm, không nhịn được lắm miệng, hi vọng cậu ngày sau có thể bước lên một con đường vững chắc lâu dài."

"Cám ơn!" Sở Phong trịnh trọng tỏ ý biết ơn.

"Hai cái răng nanh sói của cậu có để lại cũng vô dụng, nếu không thì, cậu giao cho những người kia ở trong phòng thí nghiệm xử lý đi."

Sở Phong liếc hắn một cái, nói: "Tôi nói nha, ông cụ nhà ông đúng là đủ thực tế, lúc đầu cố ý hùng hồn hào phóng, sau đó lại nói cho tôi một chuyện được tính là bí ẩn, kỳ thực mục đích chính là vì hai cái răng sói này chứ gì?"

"Ai, cậu đây là không biết tình cảnh hiện tại có bao nhiêu gian nan thôi, các loại đồ vật của dị thú đều trở nên khan hiếm nha." Lục Thông than thở.

"Như vậy đi, răng sói này tôi có thể cho các ông, nhưng để trao đổi, tôi muốn một ít dị thổ kia." Sở Phong đưa ra yêu cầu của mình.

Lục Thông kinh ngạc, nói: "Cậu muốn vật kia để làm gì, cậu muốn làm gì với chúng?”

"Tôi muốn trồng ít hoa nuôi ít cỏ thôi."

"Đừng nói nhảm!"

Sở Phong nói: "Ông không phải vừa nói là phấn hoa chính là thứ quý báu nhất à, tôi nghĩ tự mình nuôi dưỡng một ít cây cỏ kì lạ, trồng ở trong sân."

Lời nói của Lục Thông ý vị sâu xa: "Ngoại trừ những cây cỏ mọc hoang dại ở ngoài kia, từ trước tới nay chưa từng có ai trồng trọt thành công mấy cái cây cỏ này.” Ông ta nói thẳng, các phòng thí nghiệm lớn đều đã thử nghiệm suốt thời gian qua nhưng đều thất bại.

Sở Phong kiên trì, nói: "Tôi cũng không tin là không có cách nào, tôi chuẩn bị thu thập thật nhiều cân đất kì lạ kia, sau đó trồng mấy loại hạt giống thực vật vào đấy, nói không chừng còn có thể trồng ra được một cái cây có thể dị biến."

Lục Thông làm ra vẻ khó khăn, nói: "Dị thổ kia thật sự rất hi hữu, vô cùng đắt giá, các phòng thí nghiệm lớn tuy rằng mỗi lần thử nghiệm đều thất bại, nhưng vẫn luôn kiên trì cố gắng trồng trọt, trên thị trường bây giờ cũng không có bao nhiêu cân đất kì lạ có thể trao đổi."

"Lão Thông, ông đây rõ ràng là muốn ép giá tôi có phải không, nếu như nói đến độ ít ỏi quý hiếm, hai chiếc răng sói này của tôi không phải là càng hiếm thấy hay sao?" Sở Phong nhẹ nhàng nói.

Hiển nhiên là hai người này đang cò kè mặc cả với nhau.

"Cậu muốn bao nhiêu cân dị thổ kia?" Lục Thông dò hỏi.

"Một trăm ký đi." Sở Phong ước tính số lượng vừa đủ, đoán chừng với một trăm kilogam thì viên hạt giống trắng như tuyết đang trong thời kì sung mãn kia, cho dù có nhu cầu lượng đất nhiều hơn lần đầu rất nhiều, hẳn là cũng đủ.

Lục Thông sau khi nghe thấy con số này thì tay run lên, chén trà đang cầm cũng suýt chút nữa rơi xuống trên đất, ông ta thất thanh nói: "Thằng nhóc thối này, cậu phát sốt rồi đấy à? Chỉ cần một lượng vừa đủ là đủ cho một cây thực vật dị biến, cậu có biết lượng vừa đủ đó là bao nhiêu không? Một lượng lớn bằng cái móng tay như này này!" Vừa nói, ông ta vừa tạo dáng ước lượng vô cùng khoa trương.

Ông ta bẻ ngón tay tính toán với Sở Phong, nói: "Một trăm ký dị thổ, tôi đại khái tính toán một chút, tối thiểu cũng phải đến mấy vạn đơn vị dị thổ, cậu bảo tôi phải đi đâu để tìm cho cậu? Tôi nhiều nhất cũng chỉ có thể giúp cậu lấy được mấy trăm đơn vị dị thổ kia thôi!"

"Tầm một kg thôi à? Quá ít!" Sở Phong lắc đầu.

"Không ít đâu." Lục Thông lại muốn tính toán với hắn.

Sở Phong nói: "Hay để tôi tính toán một chút nhé, ông có biết hai chiếc răng nanh đó nặng bao nhiêu không? Tính gộp bọn chúng lại có khi lên tới một trăm kilôgam đấy! Ông lại bảo tôi lấy hai cái răng nanh hi hữu của thú vương này để đổi lấy chỉ một kg đất?"

"Không thể nói như thế nha, đó là dị thổ thần kí đó, không phải là đất bình thường!" Lục Thông tranh luận.

"Không mặc cả, tôi muốn một trăm kilogram!” Sở Phong đứng dậy tỏ vẻ định đi.

"Chờ một chút." Lục Thông nhanh chóng ngăn cản hắn lại, ông ta cắn cắn hàm răng, nói: "Ngoại trừ ở trong Ngọc Hư Cung của chúng tôi, tôi sẽ tới chỗ Bát Cảnh Cung và Bích Du Cung đi một vòng xem sao, lại liên hệ cùng với một số phòng thí nghiệm, gộp lại ước tính có thể giúp cậu lấy được khoảng bốn kg dị thổ kia."

Sở Phong nhìn ông ta, phỏng đoán cái này có phải là cực hạn của Lục Thông hay chưa.

Đồng thời, hắn yên lặng suy nghĩ, lần trước, để hạt giống nẩy mầm hắn cần dùng tới một lượng đất kì lạ lên tới hơn một nửa nắm đấm, lần này hắn có tới bốn kg, có vẻ cũng đã nhiều hơn rất nhiều, có lẽ chừng đó cũng đủ để thúc đẩy hạt giống kia trưởng thành chứ nhỉ?

"Được, thành giao!" Trong suy nghĩ của Sở Phong, răng sói dù có hiếm như thế nào đi chăng nữa cũng không cách nào quý giá bằng cái hạt giống kia, chỉ cần nó có thể nẩy mầm lần thứ hai, tất cả đánh đổi đều đáng giá.

Đồng thời, hắn lại lập tức bổ sung nói: "Có điều, ông giúp tôi mài một ít vỏ từ răng sói ra để làm một chiêc vòng tay và một cái mặt dây chuyền nhé, tôi đã đồng ý với cha mẹ sẽ tặng cho họ."

"Cậu… Cậu đúng là cái loại phá gia chi tử!" Lục Thông nghe xong thật muốn đánh hắn một trận.

Từ lâu Lục Thông đã được người thông báo, rằng hai cái răng nanh này không phải thứ bình thường, bọn chúng có sức mạnh của sự sống, rất đáng giá để cho phòng thí nghiệm nghiên cứu. Ông ta xoay người rời đi, nhưng sau đó không lâu liền trở lại, nói cho Sở Phong biết là mình đã gom góp đủ 4 kg dị thổ kia.

Sở Phong đi tới tiếp nhận túi đất, nhìn vào trong một chút, quả nhiên là có tới bốn kg, hắn lập tức cảm thấy bị lừa rồi, vậy mà mình lại bị lão gia hoả này dao động, đây chắc chắn vẫn chưa phải là cực hạn của ông ta, nhất định là ông ta vẫn có thể tìm được nhiều đất hơn.

Bình Luận (0)
Comment