Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Phụt phụt phụt...
Sở Phong đại khai sát giới, liên tiếp xuất thủ, chuyên chọn giết các thiên tài cấp Thần!
Trong một thoáng, ở đây vung vẩy máu Thần khắp nơi.
“Các ngươi hãy tìm cơ hội tiến vào Dương Gian!” Sở Phong truyền âm cho mười hai con động vật nhỏ cấp Thần trắng như tuyết. Đây sẽ là “tai mắt” của hắn.
Sau khi dặn dò đơn giản vài câu, hắn vọt xa trong chớp mắt. Hắn quyết định không gắng gượng xông vào Dương Gian, bởi vì một loại trực giác bản năng khiến hắn lo ngại, luôn cảm thấy bên kia cực kỳ nguy hiểm, có chuyện không ổn sẽ xảy ra.
Sở Phong bỏ chạy, nhanh chóng xông về phía vũ trụ Âm Gian.
Vèo!
Tốc độ của hắn cực kỳ nhanh. Sau khi tiến vào Hỗn Độn, hắn chui vào bên trong hộp đá, vượt qua vùng biển Hỗn Độn hiểm trở.
Cuối cùng, hắn thành công phóng về vũ trụ Âm Gian, ngựa không dừng vó lao về phía mục tiêu cần đến.
Quay lại vùng bí cảnh ở vũ trụ đổ nát, khắp nơi đều là sắc đỏ của máu Thần, tiến hóa giả cấp Thần giáng lâm đến hầu như đều chết cả, lần này Dương Gian tổn thất nặng nề.
Vùng đất này dường như đã trở thành mộ Thần!
Bùm!
Kết giới bị xuyên thủng, một bóng người khủng bố xuất hiện, có thể thấu triệt quá khứ và tương lai, bộc phát Thần năng vô hạn. Một vị Thiên tôn đã đến!
“Thái Vũ Thiên Tôn!” Có người kích động kêu lên. Thái Vũ đã xuất hiện!
Kỷ Hồng, đệ tử khó có được của ngài, người sắp bước đến ngưỡng Thiên tôn bị Sở Phong đuổi giết?!
Thế nên ngài ấy có cảm ứng trong lòng mà giáng lâm?!
Thái Vũ tới! Đây mới đúng là một vị Thiên tôn chân chính, đại địa Dương Gian rộng lớn là thế mà còn có vài vùng sừng sững thần miếu thờ phụng pháp tướng của lão, được các tộc cung phụng.
Thế mà lúc này, nhân vật trong truyền thuyết đó lại xuất hiện, thật khiến lòng chấn động, linh hồn ai cũng phát run.
Người đến được cấp bậc Thiên Tôn này đã có thể thong thả chơi cờ ở Dương Gian, là kẻ mạnh chân chính có thể khuấy đảo phong vân thiên hạ, luôn đứng ở nơi cao nhìn xuống, trải qua năm tháng dài đằng đẵng, nắm giữ phương pháp cuối cùng.
Đừng nói đến mấy kẻ mạnh như bọn họ, chỉ cần đệ tử của những người này đích thân tới cũng đã gây ra một cơn cuồng phong ngập trời, có thể tác động đến sự hưng suy của một triều đại.
Người còn chưa chết trong bí cảnh đều quỳ xuống bái lạy, vô cùng thành kính, vài người còn là đồ tử, đồ tôn một mạch của Thái Vũ, nhìn thấy thủy tổ khai giáo đến liền vô cùng kích động.
Trải qua biết bao năm tháng, người bình thường muốn nhìn thấy sinh vật ở đẳng cấp này cũng chỉ có thể ngắm tượng thờ của bọn họ ở các thần miếu khắp nơi, làm sao có thể thấy được cơ thể bằng xương bằng thịt chứ.
Thái Vũ mặt không gợn sóng, trong lòng bàn tay phải có một giọt máu và hồn quang đang nhảy nhót. Lão khẽ quát một tiếng, tái tạo ra một bóng người, chính là Kỷ Hồng.
Kỷ Hồng còn chưa chết. Thời khắc cuối cùng lúc hình thần suýt câu diệt, y đã kích hoạt một cái cổ phù mà sư tôn lưu lại cho y, triệu hoán được một bộ hoá thân của Thái Vũ.
Hoá thân này vẫn chưa phải là chân thân của Thái Vũ. Lão ta không có thời gian xuất hiện, một năm này vẫn đang cùng kẻ thù lâu năm giằng co, không có khả năng tự mình chạy đến.
“Sư phụ!”
Kỷ Hồng vừa cử động lại được liền lập tức dập đầu xuống đất, vừa xấu hổ, lại vừa phẫn nộ.
Y đã bước nửa bước đến ngưỡng Thiên tôn, thế mà suýt chút nữa đã bị giết chết, bất đắc dĩ phải kinh động đến sư tôn, điều này khiến cho khuôn mặt của y nóng ran.
Phải biết, đây không phải là do kẻ địch cùng cấp bậc gây nên, mà chỉ là một tên mọi rợ Âm Gian nhỏ nhoi, thế mà lại khiến y rơi vào thế thoát chết trong gang tấc, quả thật là vô cùng bẽ mặt.
“Sư tôn, khiến ngài phải thêm phiền rồi!” Kỷ Hồng vẫn còn quỳ ở nơi đó, nhỏ giọng thỉnh tội.
Y biết, sư tôn của mình và vị địch thủ lâu năm kia đang tranh đấu đến hồi gay cấn, bằng không cũng sẽ không khát khao món chí bảo thất lạc tại Âm Gian kia đến nỗi không rảnh phân thân như lúc này.
Hôm nay có thể hiển hóa một đạo hóa thân tới cứu y đã là không dễ dàng rồi.
Thái Vũ Thiên Tôn khẽ gật đầu, trong lòng thì đang vô cùng tiếc nuối, bởi vì lão vừa biết được tên mọi rợ kia không lâu trước đó vẫn còn ở đây, mang theo báu vật cứu cực của Dương Gian.
Thật đáng tiếc, lần này lại chỉ kém một chút nữa, hắn vẫn lướt qua người lão, vô duyên như trước!
Lại phải đích thân đến Âm Gian thêm một lần nữa sao? Dù thế nào lão ta cũng sẽ không làm chuyện đó nữa, nếu lại tổn thất thêm một bộ hóa thân thì chân thân ở Dương Gian sẽ vô cùng bất ổn, khéo sẽ bị đối thủ áp chế.
Mọi người thấy bán Thiên tôn còn phải quỳ rạp dưới đất, cung kính với Thái Vũ như vậy, càng cảm thấy áp lực. Thuỷ tổ một giáo đúng là ở chốn cao xa vời vợi, thật quá kinh khủng!
Sau đó, Thái Vũ biến mất, trở về Dương Gian.
“Ta sẽ đi giết địch!”
“Ta sẽ vì sư tôn mang về món báu vật kia!”
Kỷ Hồng cất lời, nói liền một lúc hai câu. Y phải đến vũ trụ Âm Gian bằng bất cứ giá nào.
Xoạt!
Trên bầu trời rớt xuống một tấm pháp chỉ, là Thái Vũ lưu lại cho y, có thể che chở y vượt qua biển Hỗn Độn ở Âm Gian. Đây là đang tỏ ý ủng hộ y qua đó.
Chứng tỏ món bí bảo kia đối với Thái Vũ mà nói là cực kỳ trọng yếu.
Cả đám người đều chấn động, ai cũng không nghĩ sẽ phát triển đến bước này!
Bùm!
Kỷ Hồng lập tức xuất phát, rời khỏi mảnh bí cảnh này. Rất nhiều người kích động, điên cuồng đuổi theo, hận không thể đi cùng để nhìn đến kết cục sau chót.
Nhưng là, bằng bọn hắn thì làm sao có thể đuổi theo kịp. Bọn họ chỉ kịp nhìn thấy Kỷ Hồng tiến vào tinh không, đi vào Hỗn Độn thông đến vũ trụ Âm Gian.
Xoẹt!
Chẳng qua trước khi y rời đi cũng rút ra một giọt chân huyết cùng mấy phần hồn quang từ đỉnh đầu. Y đây là đang làm phòng bị, phòng khi gặp được chuyện ngoài ý muốn phải hoàn toàn chết đi thì còn có thứ lưu lại.
“Kỷ Hồng Thiên Tôn chờ một chút, chúng ta nguyện ý đi theo!”
Có Thần Vương hô lớn, nhưng sớm đã không kịp. Đây là cao thủ mới từ Dương Gian đến, muốn tận mắt nhìn thấy chuyện lớn kế tiếp sẽ như nào.
Kỷ Hồng vượt qua biển Hỗn Độn, thành công đến được Âm Gian. Y hạ thấp cảnh giới của bản thâ, sợ dẫn động đến mối nguy ở Đại Uyên!
Chân thân của y đang đứng tại Hỗn Độn, ánh mắt lạnh lẽo đến cực điểm. Hôm nay phải chịu sự nhục nhã thế này, y làm sao có thể chịu đựng được. Nhất định phải giết chết tên mọi rợ kia, đoạt lấy chí bảo.