Nhóm dịch: Thiên Tuyết
“Ngươi chạy không thoát đâu. Ta đã chạm đến khí tức bản nguyên của ngươi rồi, tin chắc rằng đi hết vùng vũ trụ này thì cuối cùng sẽ tìm được ngươi thôi. Lúc đó, ta sẽ khiến ngươi sống không bằng chết!”
Trên khuôn mặt anh tuấn của Kỷ Hồng tràn ngập sự lạnh lẽo. Y thề phải làm nhục Sở Phong một vạn năm, không thể để hắn đơn giản chết đi được, bằng không dùng cái gì có thể giải được mối hận trong lòng y.
Bán Thiên tôn tới đây, còn chưa chính thức đặt chân đến Âm Gian đã gây nên một vụ nổ lớn, tạo ra rung chấn không ngừng tại vùng vũ trụ này, vô số trật tự trên các hành tinh có sự sống đang hoà lại với nhau.
Đây là một sự cố vô cùng đáng sợ. Vũ trụ tiểu Âm Gian nếu so sánh với Dương Gian thì chẳng qua chỉ là giọt nước với biển cả, bé nhỏ như hạt bụi.
Sau khi tự mình đến đây, Kỷ Hồng xác nhận đây chẳng qua chỉ là một bãi tha ma, không giống với đại Âm Gian trong truyền thuyết.
“Ta đến rồi đây!” Y lạnh lùng cười, mang theo sát khí vô biên.
"Xoẹt" một tiếng, một bộ hóa thân từ trong cơ thể y xông ra, đồng thời bị y áp chế xuống còn cảnh giới Ánh Chiếu, sau đó tiến vào bên trong tinh hải của Âm Gian hòng truy giết Sở Phong.
"Ong" một tiếng, bộ hóa thân thứ hai xuất hiện, cũng tiến vào vũ trụ tiểu Âm Gian, bước ra tinh đấu theo một hướng khác, rút lui vào tinh không Hãn Hải làm hậu phương.
Còn chân thân của y không đi theo mà chỉ đứng sừng sững trong biển Hỗn Độn. Y tin rằng dù có gặp biến cố hay xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì chân thân của mình cũng sẽ không hề hấn gì.
Chân thân không việc gì thì hết thảy đều bình an!
Trong lòng của y như có một ngọn lửa đang bùng cháy, chỉ muốn tắm máu Âm Gian. Nếu không phải kiêng kị Đại Uyên thì không gì y không dám làm!
“Sở Phong! Xuất hiện đi! Ta đã mất hết kiên nhẫn rồi, hôm này dù có mất đi hóa thân cũng phải đại khai sát giới, tắm máu tứ phương. Nếu ngươi không chịu ra, không biết ta sẽ làm ra chuyện gì đâu!"
Tiếng quát của Kỷ Hồng làm chấn động cả tinh không. Hai bộ hóa thân của y đang hành tẩu khắp nơi, vèo vèo xuất hiện trên rất nhiều hành tinh có sự sống.
Cùng lúc này, tại đại địa Dương Gian rộng lớn, dù chỉ là chốn xó xỉnh cũng phải rộng hàng tỷ vạn dặm, mênh mông vô bờ, núi non hùng vĩ, sông lớn cuồn cuộn.
Trên mảnh đại địa hồng hoang này có tinh túy xuôi dòng, ngẫu nhiên cũng sẽ bắt gặp vật chất Đạo Tổ, bụi Tiên lững lờ, núi sông vừa hủng tráng vừa mỹ lệ.
Hôm nay, một tin tức phát ra khiến khắp nơi bàn luận sôi nổi.
Xích Minh, vị Thần xếp thứ tám ở Dương Gian đã chết rồi! Y bỏ mạng tại Âm Gian, bị một tên mọi rợ ở đó bóp chết.
Không chỉ có thế, bán Thiên tôn Kỷ Hồng, đệ tử thân truyền của Thái Vũ cũng suýt nữa bị người ta đuổi giết, cuối cùng phải dựa vào sư phụ của y cứu giúp.
“Thật hay giả vậy? Không phải tin tức truyền về nói rằng nơi đó chỉ là một bãi tha ma sao? Sao mà lại có thể giết được thiên tài cấp Thần của Dương Gian chứ, mà ngay cả Kỷ Hồng cũng phải chịu thua thiệt lớn!”
Một vài nơi ở Dương Gian náo nhiệt lên.
Đương nhiên, càng nhiều khu vực vẫn giữ được sự bình ổn. Tin tức kiểu này cũng không gây ra sóng gió gì lắm, đối với Dương Gian vô bờ vô bến, bao la hùng vĩ mà nói, chút chuyện này không tính là gì.
Ví như mấy môn phái tiến hóa có chút hùng mạnh căn bản không thèm để ý chút chuyện nhỏ này. Thứ khiến bọn họ chú ý lúc này là chuyện trong chốn sông núi có ẩn giấu mộ lớn, có thể là chốn an thân của một vị nữ đế thời Tiền sử nào đó, hình như bên trong quan tài dưới mặt đất kia còn có người còn sống.
Cũng có người đang chú ý đến chuyện không biết Thiên Môn màu vàng trên trời kia liệu có lại mở ra thêm lần nữa hay không, lần này sẽ có một phen động tĩnh lớn thế nào.
Còn có người quan tâm đến nơi an nghỉ của đại năng, không biết có dẫn đến cuộc chiến cứu cực hay không.
Cũng có người thì hướng tầm mắt đến một vài bảng xếp hạng ở Dương Gian, nghe nói có một viện nghiên cứu khá tiếng tăm vừa mới phát biểu một bài luận văn gây sốt, chỉ trong vòng một đêm đã leo lên một trong ba vị trí dẫn đầu trong bảng xếp hạng các báo cáo học thuật tiến hoá. Nó giải thích một vấn đề chủ chốt trên đường tiến hoá, cho là đã tìm ra biện pháp phá giải.
Dương Gian muôn màu muôn vẻ, có hoàng triều tồn tại đến hàng trăm triệu năm, có đại năng sống qua năm tháng dài đằng đẵng, còn có môn phái tiến hóa dám tiến đánh cấm địa Dương Gian. Nơi này có quỹ đạo vận hànnh độc đáo của riêng mình, không để ý lắm đến mấy chuyện ở Âm Gian.
Chẳng qua, ở một vài khu vực riêng biệt, chuyện nhân mã ở Dương Gian thiệt hại nặng nề tại Âm Gian vẫn gây nên một phen chấn động.
Sở Phong còn chưa tiến vào Dương Gian đã gây ra một làn sóng nhẹ, thu gom được chút tiếng tăm trong một phạm vi nhỏ.
Trong vũ trụ đổ nát, tiến hóa giả các phương đều đang tập trung cao độ.
“Các ngươi nói xem, Kỷ Hồng Thiên Tôn có thể thành công không?” Một vị Thần cất lời.
Kỷ Hồng tuy là bán Thiên tôn, nhưng nhiều người lúc gọi y đều rất cung kính, kêu luôn là Thiên Tôn.
“Mặc kệ có thể mang về chí bảo hay không, Kỷ Hồng Thiên Tôn hơn phân nửa sẽ trút cơn giận xuống Âm Gian, nơi đó chắc sẽ chẳng có kết cục gì hay ho đâu!”
Trong lúc mọi người đang nghị luận, không khí ở vũ trụ Âm Gian đang vô cùng khẩn trương.
Các tộc đều biết, Dương Gian lại có nhân vật lớn tới.
Nhưng vị Kỷ Hồng Thiên Tôn đến để khởi binh vấn tội lúc này cũng đang run sợ. Lúc đi ngang qua Đại Uyên, lông tóc của y dựng đứng cả lên, không dám thốt lên một lời mà chỉ dám vòng ra xa xa.
Một bộ đạo thân của sư tôn y đã chết ở nơi đó, lúc này sao y có thể không run rẩy chứ!
Mới nãy y còn muốn ra tay tắm máu vài nơi ở đây, nhưng sau khi đặt chân đến, y lại trầm mặc, không còn dám có suy nghĩ như trước.
Tại Địa Cầu, Sở Phong đang nói chuyện với Thạch Hồ, kể cho nó nghe mình đã gây ra động tĩnh lớn như thế nào.
Thạch Hồ Thiên Tôn nói: “Hừm, dù hắn có dám tới thì chân thân của hắn cũng không có chỗ đặt chân đâu, giấu ở trong biển Hỗn Độn cũng vô dụng, một khi kích phát vị kia trong Đại Uyên xuất thủ thì chắc chắn hắn phải chết, hình thần cũng câu diệt.”
Tiểu Chu Tước toàn thân đỏ thắm. Dạo gần đây, cùng với Thạch Hồ định cư trên Địa Cầu, nó rất nhàn nhã và hài lòng, thấy mảnh thế giới này không có vật chất quỷ dị nên cảm giác chỉ hít thở thôi cũng thấy thoải mái.