Nhóm dịch: Thiên Tuyết
“Hắn đã xông vào Địa Cầu rồi nhưng tại sao Đại Uyên vẫn không có động tĩnh?” Thạch Hồ kinh ngạc, vẻ mặt trầm trọng. Dù sao tình trạng của nó cũng đang gay go.
Sở Phong thở dài, chuyện tệ nhất cũng đã xảy ra, Đại Uyên không có động tĩnh gì, hắn hiện tại chỉ có thể lên đường đi luân hồi!
“Tiền bối, xin từ biệt tại đây. Ta có lẽ phải đi Dương Gian, không biết chừng còn có thể xoay chuyển được tình thế!” Sở Phong thở dài.
Thạch Hồ nói: “Yên tâm, ta mặc dù tàn phế, nhưng đối mặt với một tên bán Thiên Tôn vẫn còn không sợ. Hắn không dám tắm máu Địa Cầu đâu.”
“Sở Phong, ngươi cút ra đây cho ta! Còn không dám hiện thân, ta liền tắm máu hành tinh có sự sống này!” Kỷ Hồng tới, hóa thân hùng mạnh lướt qua Tinh Hải, tiến đến không gian ngoài Địa Cầu.
Ghê gớm hơn là cả hai bộ hóa thân của y đều tới, không phải chỉ là một bộ.
“Ngươi muốn tắm máu nơi này?” Thạch Hồ lên tiếng. Chân thân của nó đang ở ngay trên núi Côn Luân, lúc này nó phóng mắt nhìn ra ngoài không gian.
“Ủa? Là ngươi sao, Hồ Thiên Tôn?!” Kỷ Hồng chấn kinh, không biết tại sao ở đây lại nhìn thấy người này, thật không thể tưởng tượng được. Chuyện này ẩn chứa trong đó quá nhiều tin tức, cũng cực kỳ kinh khủng.
Nhưng rất nhanh, y đã phát hiện ra tình trạng của Thạch Hồ, khóe miệng lộ ra một nụ cười, cảm thấy thoải mái không ít.
“Coi như nể mặt mũi của Hồ Thiên Tôn, ta sẽ không tắm máu nơi này, nhưng tên mọi rợ kia ta nhất định phải mang đi!”
“Kỷ Hồng, ông nội ngươi ở chỗ này nè, mau cút xuống đây đi, bằng không ông nội ngươi đi rồi thì không ai chơi với ngươi nữa đâu!” Sở Phong hô to, thanh âm truyền ra từ không gian bên trong Luyện Ngục dưới núi Côn Luân.
Đùng!
Một bộ hoá thân của Kỷ Hồng vọt thẳng xuống, còn chưa tiến vào Luyện Ngục y đã cảm thấy toàn thân rét run, lạnh lẽo đến thấu xương. Trong lúc nhất thời, y liền cảm thấy trong lòng nặng nề.
Trong chớp mắt, y đã phóng đến phía trước tử thành Quang Minh. Nhìn thấy nơi này, y lại hít vào một ngụm khí lạnh.
Cho dù chưa từng tự mình trải qua, nhưng y cũng đã được nghe nói về Luyện Ngục, chưa từng nghĩ đến chuyện mình sẽ đặt chân đến đây.
Sở Phong cầm trên tay hộp đá. Hắn đã đi qua cối xay đá, giờ đang đứng trên đường Luân Hồi, thân xác vẫn hoàn hảo. Lúc này, hắn đang đứng đó nói lời khiêu khích: “Thằng cháu Kỷ Hồng, ông nội phải đi đây, ngày khác chúng ta lại tái chiến ở Dương Gian. Chẳng qua ngươi phải cẩn thận nha, lần này ta đi chuyển thế, ngày lành của một mạch Thái Vũ các ngươi sớm sẽ chấm dứt thôi, tất cả đều phải chết!”
Kỷ Hồng sắc mặt âm trầm. Y rất kiêng kỵ với người có thể chuyển thế, tất nhiên không cam tâm nhìn thấy Sở Phong đi chuyển thế.
Đồng thời, y cũng rất kinh ngạc, thân xác của Sở Phong không có việc gì, cứ thế mà đi chuyển thế có chút không thể tin được.
Kỷ Hồng ánh mắt âm lãnh, thấy Sở Phong còn đứng bên cạnh cối xay đá liền cảm thấy có thể thử một lần, biết đâu có thể đánh chết tươi đối phương thì sao, làm cho đối phương vui quá hóa buồn, chết không có chỗ chôn, đánh bay ra được hộp đá càng tốt.
Nghĩ tới đây, y phóng xa ra bên ngoài, thậm chí đều sắp thoát khỏi không gian của Luyện Ngục. Sau đó, y "bùm" một tiếng đánh vào cối xay đá bên trong tử thành Quang Minh kia, muốn khiến nó phản phệ rồi chấn động đến Sở Phong, nổ tung hắn thành tro tàn.
Ý tưởng của Kỷ Hồng rất ác độc, nếu để cho y thành công, Sở Phong chắc chắn sẽ rất thảm.
Nhưng là, Kỷ Hồng đã đánh giá thấp nơi này, dù y có là bán Thiên Tôn cũng hiểu biết không nhiều lắm với Luyện Ngục và đường Luân Hồi. Thử nghĩ mà xem, ngay cả Thạch Hồ Thiên Tôn cũng sợ hãi nơi này, biết đến không nhiều lắm.
Một vị bán Thiên tôn như y thì làm sao có thể hiểu rõ thấu triệt? Nếu sư phụ của y là Thái Vũ ở chỗ này nhất định sẽ không dám hành sự như vậy.
Một chưởng này y đánh vô cùng thoải mái, phóng ra phù văn vô tận và hào quang, năng lượng cuồn cuộn đập vào trên cối xay đá, chấn động cả tòa tử thành Quang Minh, ngay cả đường Luân Hồi cũng phải rung chuyển.
Sở Phong lông tóc dựng đứng, lập tức tránh né vào bên trong hộp đá, bảo hộ bản thân.
Trên thực tế, Kỷ Hồng đã đánh giá cao chính mình. Năng lượng của một chưởng mà y đánh ra cũng không tạo ra mảy may thương tổn nào đến nơi này, chỉ có chút rung chấn nhỏ, ngay cả nơi Sở Phong đứng cũng không thể tác động đến.
Thế nhưng cuối cùng nó lại tạo thành một hậu quả cấp độ khủng bố, chấn động từ trước đến nay, gây ra một chuyện đủ để hù chết dị biến Thần Ma. Một bàn tay đen nhánh nhô ra khỏi đường Luân Hồi, bay qua tử thành Quang Minh, chậm rãi phóng về hướng bên ngoài...
“Á!”
Kỷ Hồng tê cả da đầu, xoay người bỏ chạy!
Lúc này, Sở Phong xốc nhẹ nắp hộp đá, thông qua cái khe nhõ vừa hay nhìn thấy một màn này, toàn thân đều nổi cả da gà.
Bên trên núi Côn Luân, Thạch Hồ vốn dĩ còn đang rất bình thản, nhưng phút chốc bỗng run rẩy toàn thân, sau đó... nó quả quyết nhảy vọt lên, bắt đầu chạy trốn. Nó cảm thấy da đầu đều muốn nổ tung, nội tâm sợ hãi vô cùng.
Tiểu Chu Tước nhìn đến trợn mắt há mồm, truyền âm hô: “Ông Thạch Hồ, người làm sao có thể cử động được, mà còn chạy nhanh như vậy?”
Thạch Hồ một phát đã tóm được nó mang theo bên người, chạy còn nhanh hơn trước, hô lên: “Thấp thỏm trong lòng, kinh hoàng sợ hãi, dọa đến mức ta bỗng nhiên cử động được!”
Tiểu Chu Tước: “...”
Chuyện này có thể thực hiện được sao? Tiểu Chu Tước tương đối cạn lời, vị hồ ly đá gia gia này đã hơn một trăm năm chưa từng nhúc nhích, hôm nay chân cẳng lại nhanh nhẹn nhảy dựng lên như vậy, chạy nhanh như một tên trộm!
Thực lực càng mạnh, càng cảm thấy sợ hãi đối với luân hồi, tiểu Chu Tước không cảm nhận được gì, nhưng hồ ly đá thì không thế, nó thật sự thấy da đầu run lên.
"Dọa chết Hồ gia ta rồi, chỉ có thể chạy trốn thôi!"
Hiện tại, nó cắp theo tiểu Chu Tước, nhấc chân lên chạy như điên, chợt lóe người đã chạy từ trái đất đến trong tinh không, hơn nữa nó liếc mắt một cái đã nhìn thấy một hóa thân khác của Kỉ Hồng.
Tiền vào luyện ngục chỉ là một hóa thân, một hóa thân thứ hai đứng chờ ở bên ngoài.
"Đen đủi!" Hồ ly đá kêu lên, nó rất không thích, nếu không phải Kỉ Hồng làm bậy, nó cần gì phải chạy trốn?
Hóa thân này của Kỉ Hồng đã cảm nhận được, nhanh chóng ứng biến, thi triển thần thuật mạnh nhất, xoay người bỏ chạy, tương đối quyết đoán.
Oanh!
Trái đất, Côn Lôn.
Một tiếng nổ lớn vang lên, chấn động trời đất, mảnh nhỏ đại đạo bay múa, giống như một dòng sông thời gian dài hiện ra, mang theo dấu vết năm tháng, gào thét lao ra khỏi Côn Lôn.