Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 2103 - Chương 2103: Tượng Đất Ra Tay (1)

Thánh Khư Chương 2103: Tượng đất ra tay (1)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Sở Phong lựa chọn toàn những hồn quang đặc biệt mạnh mẽ, uy phong đầy đáng sợ , có một số người ở trong thần thoại cũng chỉ được thuật lại.

Hắn một mạch khắc chữ, rốt cục đi đến cuối đường, hắn cầm giấy bùa, băng qua vực thẳm đen kịt, đến bờ đối diện, tay vịn lấy lan can đá, nhìn tượng đất đang ngồi xếp bằng trên tường đất!

Phốc!

Sau khi đến đây, còn không chờ Sở Phong bắt đầu châm giấy bùa trên người, nó đã tự phát lửa hóa thành một nén hương, phát sáng ở đây, không ngừng đốt cháy.

Anh ấy đã ở đây không chỉ mới một lần, tận mắt chứng kiến quá trình đó, lúc này trong lòng hắn giật mình, làm sao nó có thể tự bốc cháy được?

Sở Phong không quỳ xuống như những người khác, mà là nhìn tượng đất. Hắn từ đầu đến cuối luôn hoài nghi, vị này vẫn còn có tri giác chứ? Dường như chỉ là một bức tượng đất thôi.

Hàng trăm triệu năm không nhúc nhích, ngồi im lặng, lúc ban đầu vốn là người sống, bây giờ có lẽ cũng chết rồi.

Khi việc đốt giấy bùa sắp kết thúc, Sở Phong kiên quyết quay người, đi về phía động luân hồi, chuẩn bị bắt đầu một cuộc sống mới.

Đột nhiên, hắn cảm thấy sởn cả tóc gáy có gì đó không ổn, đột nhiên quay đầu lại, tình huống gì vậy….tượng đất nhúc nhích?!

Sở Phong làm sao có thể không ngạc nhiên? Đây chắc chắn là một sự kiện lớn, vang dội cổ kim, điều gì đã kích hoạt nó?

Bụi bay lên, tiếng sột soạt rơi xuống, tượng đất đã bế quang hơn trăm triệu năm, không biết rốt cuộc có lai lịch như thế nào, không biết liệu nó có thuộc lịch sử tiến hóa này hay không. Thời gian trôi đi, năm tháng cứ thế lặng im, lặng lẽ ngồi đây, như nhìn xuống cõi đời vĩnh hằng.

Nhưng bây giờ nó lại có động tĩnh!

Sở Phong nghĩ phát sợ, hắn đã từng đi qua đây mấy lần, cũng đã từng ngồi bên lốp đá này, hưởng thụ cống phẩm bùa chú được cúng tế, không hề có chuyện gì xảy ra.

Nhưng bây giờ, nó lại sáng lên, bụi bay xào xạc, rơi rụng rì rào, ống tay áo bằng da thú phồng lên!

Sở Phong đã lớn như vậy nên rất có ý thức, luôn đi ở ven sông làm sao không ướt giày?

Hắn đã đi đến đây mấy lần nhưng vẫn không gặp phải phiền toái gì, ngày hôm nay cuối cùng đã xảy ra chuyện, được chứng kiến một biến cố lớn. Tượng đất này muốn tính sổ với hắn hay sao?

Hắn có chút chột dạ, người khác đều đến đây cúng bái, thành kính dập đầu, nhưng hắn chắc chắn không cung kính quá như vậy, thậm chí còn từng nghĩ ra ý tưởng, muốn lấy chiến bào trên người tượng đất xuống, mượn nó mang đi…

Tuy rằng cuối cùng cũng không có dám hành động, cũng chưa từng lục soát, nhưng những ý nghĩ đó đã từng rất mạnh mẽ.

Tuy rằng sau cùng không thực hiện, chưa từng lấy áo đi, thế nhưng ý định trong đầu này đã từng rất mãnh liệt.

Bây giờ, hắn rất muốn nói, ông anh, ngươi cứ ngủ tiếp, ta chỉ tạt qua thôi!

Hơn nữa, hắn đã cố gắng, nếu thật sự làm vậy thì đã nghĩ đến việc bất chấp chạy trốn, thế nhưng, một "đợt năng lượng" vô hình xuất hiện, chói buộc khiến hắn không thể nhúc nhích.

Sở Phong thở dài, da đầu tê rần, nhìn tượng đất.

Thời gian trôi qua, dòng sông dài gào thét, không biết đã qua bao năm tháng, lớp bụi trên thân tượng đất dày đặc, đã lấn át đi dáng vẻ bề ngoài từ lâu.

Bây giờ nó tỏa sáng, lớp bụi dày rơi xuống thành mấy tấc, đặc biệt là ống tay áo phập phồng, bay phấp phới, cùng với đó là hào quang sáng chói.

Sự chuyển động này của tượng đất thật sự có phần hù dọa, vốn thường ngày ở đây lắng lặng như tuyết nhưng bây giờ bụi bay cuồn cuộn, có phần bí bách.

“Hừ, không đúng!” Trong lòng Sở Phong rung động, cũng phát hiện ra vài điểm khác thường.

Tất cả đều là do một tay của tượng đất, thân thể của nó không nhúc nhích, nếu nói rằng áo choàng da thú phồng lên thì phải bắt nguồn từ cổ tay trái của nó, ánh sáng sắc nét, phù văn dập dờn, lộng lẫy sáng chói.

Đó là một chuỗi vòng tay!

Được tạo thành từ xương động vật, răng và mỏ chim, được gắn với nhau bằng các đường gân của sinh vật nào đó, tạo thành một chuỗi vòng vừa đẹp mắt, mà lại mang phong cách cổ xưa.

Hơn nữa, những chiếc mỏ chim được mài trơn nhẵn, phần xương sáng bóng cùng nhau chấn động tạo ra ánh sáng, khiến chuỗi vòng trở nên thần thánh tốt lành, rực rỡ vô cùng!

Lúc đầu, nó như vầng sáng ban mai chiếu sáng khắp nơi, cuối cùng lại giống như thần khí bảy sắc kinh động trời đất, vô cùng chói mắt, không người nào có thể nhìn thẳng được.

Điều quan trọng nhất là nó có một thế lực tối cao chấn động lòng người, ngay cả thần vương ở trước mặt nó cũng tự thấy bản thân nhỏ bé như con kiến, yếu ớt như hạt bụi, căn bản không là gì cả.

Sở Phong tin rằng nếu không có Thạch Hạp trong tay, có lẽ hắn đã sợ hãi mất dạng, vốn dĩ không có khả năng đứng yên một chỗ, chưa nói đến việc nổ tung tại nơi này, khiến cơ thể và linh hồn đều biến mất thì phần lớn cũng sẽ ngã nhào trên đất.

Trước đây, kẻ mạnh nhất trong mắt hắn là sinh vật cấp Ánh Chiếu, hắn vốn không nghĩ tới còn có cảnh giới cao hơn, còn từng một lần cho rằng chiếc vòng này được đánh bỏng bởi mỏ chim và sinh vật cấp Ánh Chiếu mà thành.

Bây giờ xem ra loại suy đoán đó thật nực cười, cách xa mấy vạn dặm, chiếc vòng tay này nhất định là vật cực phẩm, khiến cho phần lớn người tiến hóa phát điên.

Sở Phong được Thạch Hạp bảo vệ, dần dần bình tĩnh lại, hắn không còn run rẩy, nhưng trong lòng là một hồi kinh hãi, luôn cảm thấy sắp có chuyện xảy ra.

Hắn cẩn thận quan sát, bản thể tượng đất này thật sự không nhúc nhích, tuy rằng có rất nhiều lớp bụi rơi xuống, nhưng thân thể vẫn bám bụi dày như trước, không để lộ hình dạng thật, còn không thể thấy rõ đây là nam hay là nữ.

Chỉ có tay trái, nơi ống tay của áo da thú phập phồng.

Chuỗi vòng bằng xương bừng sáng rực rỡ, cùng lúc bắn ra một chùm sáng chói lọi từ phía sau, bay về phía Sở Phong một cách không thể tránh né.

Chùm sáng chứa đứng hơi thở của năm tháng tạo thành từ nhiều mảnh nhỏ, giống như mở ra thần thức thiêng liêng dày đặc, rơi xuống người Sở Phong.

“Không!”

Sở Phong hét lên, cảm thấy tim mình như nứt ra, hồn quang run lên, giống như sắp tới ngày tận thế, tượng đất này thật sự muốn xử lý hắn sao?

Vù một tiếng, chùm sáng kia bao vây lấy hắn. Chùm sáng thần thánh tràn đầy màu sắc thật sự có thể nghiền nát tất cả, không gì không làm được. Nó trói buộc Sở Phong từ đầu đến chân chỉ trong chốc lát.

Trong quá trình này, Thạch Hạp trong suốt, nhưng sau một cú sốc nhẹ, nó trở lại hình dạng ban đầu, không còn ngăn cản chùm sáng từ chuỗi vòng bắn tới.

Ta chỉ đi ngang qua! Sở Phong muốn hét lên, nhưng hắn không thể hét được, không thể động đậy, ngay cả hồn quang của hắn cũng như đông cứng lại.

Bình Luận (0)
Comment