Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Như cơn lũ bất ngờ trút xuống, lao nhanh vào người Sở Phong, thanh âm to đến đinh tai nhức óc, khiến cho máu thịt hắn cũng run rẩy, hồn quang cũng chấn động theo.
Chuyện gì thế này?
Đột nhiên, hắn như được siêu thoát, có thể tự mình xem xét tất cả. Chùm sáng rực rỡ đánh vào cơ thể hắn, từ máu vào xương rồi đến tận linh hồn, mỗi một tấc đều bị xuyên thấu.
Sau đó, Sở Phong thấy một cảnh tượng khiến hắn sợ hãi, sao hắn lại thành hai ngươi?
Một là chính hắn, không có chuyện gì.
Nhưng còn một người khác, hai mắt rỉ máu, khóe miệng mang theo nụ cười quỷ dị, hầu như không khác gì với hắn.
Hắn sợ hãi, tự nhiên ý thức được đó là cái gì!
Vật chất qủy dị còn chưa bị diệt hết?
"Oa..."
Tiếng thét chói tai giống như Lệ quỷ đang gào khóc phát ra từ chính linh hồn của Sở Phong, rất rợn người còn vô cùng đáng sợ, phá vỡ sự yên tĩnh của đường luân hồi.
Đúng rồi, bản thân Sở Phong đột nhiên hiểu ra, đứa bé bằng đá ngồi ở chỗ này, không đơn giản là nhắm mắt ngủ mà là canh giữ đường đi, ngăn không cho vài thứ bước vào luân hồi.
Dù lặng ngắt như tờ nhưng vẫn âm thầm nhìn xuống tất cả.
Đồng thời, hắn cũng hiểu được không phải cối xay đá thô ráp kia không đủ mạnh, mà là máu thịt và hồn quang của hắn chưa bao giờ bị nghiền nát hoàn toàn, chưa từng bị hạn chế. Hắn đã mang theo thân thể tới đây, đó là lý do để vật chất quỷ dị quấn lấy.
Mà ở chỗ này, tượng đất canh giữ, mặc kệ nó là vật chết cũng được, sống cũng được, chiếc vòng trên cổ tay nó đang thực hiện một nhiệm vụ nào đó, thanh tẩy mọi thứ, làm chấn động con đường này.
Đây là cuộc bài trừ cuối cùng để loại bỏ tai họa!
Sở Phong không biết nên may mắn hay nên sợ hãi, vật chất quỷ dị kia đáng sợ và phức tạp hơn nhiều so với tưởng tượng của hắn, không những chưa bị diệt sạch, còn cần tượng đất ra tay.
Chính xác mà nói, vòng tay trên cổ tay của tượng đất đã được kích hoạt để xóa sạch vật chất quỷ dị ở đây, trong luân hồi không cho phép sự xuất hiện của sương mù!
Sở Phong nghĩ, trước đây còn muốn tháo chiếc vòng này để làm của riêng, bây giờ xem ra, thật đúng là… to gan lớn mật, người không biết nên không sợ hãi.
Chỉ có điều, hắn cũng thầm thở dài, nếu có thể đeo thứ này lên tay thì sợ gì vật chất quỷ dị, có thể thỏa thích phát huy Tiểu Lục Đạo Thời Quang Thuật, cơ bản không có tai họa ngầm.
Bùm!
Chân thân “Sở Phong” kia của hắn thất khiếu chảy máu, mình đầy vết thương, bây giờ trực tiếp phát nổ, bị vòng tay trong suốt kia bắn thẳng một chùm sáng sặc sỡ để diệt sạch.
Giờ phút này, Sở Phong như kẻ tù nhân giãy dụa thoát ra từ lao ngục, toàn thân nhẹ nhõm gấp mấy lần.
Sau khi tinh lọc qua cối xay đa, hắn đã thấy tinh thần khoan khoái, hắn biết rằng lúc này đây, rốt cuộc đã diệt trừ hoàn toàn mối họa.
Hiểu biết không rõ ràng, điều này khủng khiếp như thế nào? Nếu không chém sạch đám sương mù ở đây, làm sao hắn có thể cạnh tranh với thiên tài Dương Gian. Sinh ra vốn đã kém cỏi, bản thân sẽ ngày càng mờ nhạt.
“Hả?”
Cùng lúc đó, Sở Phong phát hiện thứ kia bám vào trong máu thịt và hồn quang của “Sở Phong” thất khiếu chảy máu sau khi nó bị diệt, hóa thành bột mịn màu xám, không hề tan biến hoàn toàn.
Tuy nhiên, không có gì kỳ dị hay điềm gở, sau khi được thanh lọc kỹ lưỡng, nó sẽ trở về là vật chất đặc thù.
Lúc này, trong cơ thể hắn có thứ gì đó chuyển động, hấp thụ một chút bột mịn màu xám.
Điều này khiến Sở Phong giật mình, nhưng cuối cùng cũng yên tâm.
Cối xay đá đen trắng trong cơ thể hắn chuyển động chậm chạp, thứ này rất đặc biệt, cũng rất cứng cỏi, Sở Phong đã nhiều lần gặp nguy hiểm, thân thể đều thối rữa, thậm chí biến thành máu và xương nhưng vẫn còn nguyên vẹn, chưa từng bị tiêu diệt.
Nó cùng lúc nằm giữa vật chất và năng lượng, có tác dụng rất lớn.
Bây giờ, nó hấp thụ chất bột màu xám ban đầu nên xảy ra biến đổi, không còn đen trắng rõ ràng nữa mà hơi ảm đạm.
Trong lòng Sở Phong xúc động, trên đời này làm gì hoàn toàn là trắng hay đen, rất nhiều người đang đi lại trong vùng đất màu xám.
Hắn biết rõ rằng, cối xay màu xám này càng phi thường hơn trước, nhưng thứ được hấp thụ ở đây là một loại nguyên chất cực kỳ đặc biệt, là chất hữu hình còn sót lại sau khi được thanh tẩy khỏi điềm gở và kỳ dị.
Thậm chí, có lần hắn còn nghi ngờ đây là một thứ đặc biệt, nhưng nó đã bị xâm nhập, mà nay lại trở về hình dáng ban đầu, lúc này mới trở về bản chất.
Hắn biết rõ, cối xay đen trắng này có công dụng rất lớn đối với hắn, mảnh đất Dương Gian có rất nhiều thứ tinh túy, những nơi sông núi hiểm trở chứa đủ loại trái cây kỳ lạ, hắn cần cối xay nhỏ để giúp hắn thu thập chúng.
Vốn dĩ, người tiến hóa hấp thụ phấn hoa là thích hợp nhất, thế nhưng có cối xay nhỏ giúp hắn giải quyết tất cả, còn có thể tinh lọc dị quả.
Đồng thời, nếu hắn dùng trận vực để tiến hóa, nuốt chửng tinh hoa chứa đựng trong núi sông nổi tiếng ở Dương Gian thì tác dụng của cối xay nhỏ sẽ càng lớn hơn nữa.
Ầm một tiếng, sợi dây chuyền trên cổ tay tượng đất không còn phát sáng mà mờ dần đi, tay áo cũng không còn phồng lên, nơi đây lập tức trở lại sự yên tĩnh.
Sở Phong lấy lại được tự do, không còn bị giam cầm nên vẻ mặt hắn phức tạp, đây là tượng đất ra tay sao, lại nói nơi đây có quy tắc cho phép tịnh lọc thân thế?
Hắn chỉ có thể cảm thán, vùng đất luân hồi quá bí ẩn, điều này có thể không phải do lịch sử tiến hóa tạo nên. Bí mật của chính nó, sử sách ghi lại những điểm vô cùng quan trọng.
Bao nhiêu người từng chiến đấu, bao nhiêu nhân vật tối thượng hiện thân và đối đầu với nhau trong luân hồi.
Đến cuối cùng, có bao nhiêu sinh vật tham gia vào cuộc chơi này và ở cấp độ nào chứ?
Thạch Hồ từng nói với hắn về con đường mạnh nhất, phải chăng đặt chân vào đó, so sánh với một số sinh vật sẽ thấy cùng một cấp bậc?
Sở Phong có quá nhiều câu hỏi, tuy nhiên, mặc kệ hắn dừng lại, miệng lẩm bẩm thì cũng không có được bất kỳ đáp án nào từ chỗ này.
Vùng đất luân hồi này vắng vẻ không tiếng động, có lẽ chỉ là võ ngoài, không biết va chạm kịch liệt đang ở phương nào.
Hắn hiểu rõ, trình độ của bản thân là chưa đủ.
Sở Phong dứt khoát rời đi, rời khỏi nơi này, hướng đến động luân hồi thần bí không gì sánh được.
Cửa động là nơi luân hồi cuối cùng, rốt cuộc sẽ có gì. Trong lòng hắn dậy sóng mà không thể bình tĩnh lại, mong chờ mà thấp thỏm.
Vèo một tiếng, Sở Phong nhảy lên, hóa thành một luồng ánh sáng và đi vào trong hang động với ấn ký luân hồi sắc sỡ.