Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Người có thể chuyển thế, bắt đầu lại, thế hệ thứ hai của hắn không có chuyện không có tiếng tăm gì, tuyệt đối sẽ vô cùng lớn mạnh, từ ý nghĩa nào đó mà nói, những người này nhất định phải bước lên con đường đạp lên người mạnh nhất!
Có lẽ năng lượng lớn ở dương gian, cùng với một bộ phận thiên tôn mạnh nhất, cũng có thể có một số người trong những người này!
Có vài người thật sự quá mạnh, cho dù cách biệt thời không, không ở cùng một thời đại, Sở Phong cũng cảm giác áp lực lớn đến vô biên, trong luân hồi động này đã vô vùng suy yếu, nhưng dấu vết những người đó lưu lại vẫn kinh khủng khiếp người, tựa như nếu muốn đè sập mọi thời không, chấn động cổ kim, muốn vượt qua núi cao sông dài mà biểu hiện, nhìn người luân hồi ở tất cả thời đại bằng nửa con mắt.
Trong những người này, có đại ma đầu cả người đầy máu, tóc rối bời điên cuồng múa loạn, cũng có người cô độc chân đạp biển máu, một mình lẻ loi đi, còn có quái vật phật ma nghìn tay tung hoành hồng hoang Dương Gian không đối thủ, cũng có tỷ muội song sinh dung mạo khuynh thành, dung mạo xưa nay hiếm thấy, nhìn xuống trời đất, cách biệt ở trên cao.
Sở Phong dụng tâm nhớ kỹ, bất kể là tương đối nhỏ yếu, hay là tuyệt đỉnh,thành tựu sau khi bọn họ chuyển kiếp đều nhất định vô cùng đáng sợ, chỉ cần không chết, có thể sống sót, cũng sẽ chiếu sáng thế gian.
Nhớ kỹ bọn họ, có lẽ coi như là nhớ kỹ một bộ phận cường giả Dương Gian.
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là bọn họ còn sống, không bị chôn vùi trên thế gian, không chết trong tháng rộng năm dài.
“ Ừm, nếu nước Dương Gian sâu như vậy, hơn nữa có hơn chín phần đều là trưởng bối ban cho phù giấy để luân hồi, như vậy sinh vật chưa tới nơi này đầu thai có lẽ càng đáng sợ hơn!”
Sở Phong suy nghĩ, chính xác là như thế!
Người không vào tới nơi này luân hồi hẳn là càng kinh khủng hơn, đều đạt tới loại không cần sửa đổi ở kiếp sau, đáng sợ khiếp người biết bao nhiêu!
Một vài người xưa còn chưa suy yếu, còn phần mạnh mẹ, một mực ở trong núi ẩn dật, trầm miên, thật không biết mạnh đến trình độ nào.
Sở Phong lo lắng sững sờ, sau đó tức cười, hắn còn chưa luân hồi xong, bây giờ nghĩ nhiều như vậy làm gì, trước tiên qua cửa ải trước mắt rồi nói sau.
“Ta muốn để lại gì ở đây nhỉ?”
Người khác đều có dấu vết, cho dù đi chuyển kiếp, còn có thể truy tìm được một chút uy phong cùng huy hoàng năm xưa, xem như là bằng chứng cuối cùng lúc còn sống trước khi qua đời.
“Kiếp này có tiếng cười, có nước mắt, đến thời khắc cuối cùng, cái gì ta cũng không muốn nói, cái gì cũng không muốn để lại”.
Cuối cùng, Sở Phong lại nói ra những lời như vậy, đây là lời nói xuất phát từ đáy lòng, muốn nói lại không thành tiếng.
Thật lâu sau, Sở Phong mới thở dài, nói: “Chỉ là hy vọng, có một ngày đối mặt với chư thiên, người đánh cờ sau luân hồi, ta có thể cảm thán một câu, vô địch thật sự rất cô đơn”.
Mặc dù không hiểu, nhưng hắn biết nước này rất sâu.
Trong lúc mơ hồ hắn cảm thấy, có một bàn cờ bao phủ những năm tháng dài đằng đẵng mà vô tận, có thể liên quan đến một lịch sử tiến hóa khác.
Các tiết điểm trong thời kỳ rực rỡ nhất, những con đường tiến hóa khác nhau, đã được phân nhánh ở đâu? Sao lại biến mất. Một khi liên quan, xuất hiện manh mối mà nói, quả thật là vở kịch cổ kim, mối đe dọa lớn trong thế gian!
“Ừm?!”
Sở Phong ngạc nhiên, trợn tròn mắt, hắn không khắc chữ, chưa từng lưu lại vết khắc, thế nhưng vì sao, câu nói “vô địch thật sự rất cô đơn” lại khắc sâu ở đây? Ở nơi hắn đứng nói nhỏ, khắc thành ký hiệu đặc biệt.
Hắn khá hiểu, từ xưa đến nay, sinh vật có thể đến nơi luân hồi cuối cùng, đều có tài hoa vô song, đều khó có thể tồn tại, có không ít người lặng lẽ, sẽ không lưu lại dấu vết, so với hắn còn muốn “khiêm tốn”, ra là do động luân hồi này chủ động lưu lại.
Sở Phong suy nghĩ một chút, cũng không cảm thấy như thế nào, sải bước đi về phía trước, rời khỏi vùng đất rộng lớn này, hắn muốn đi luân hồi chuyển kiếp, con đường này nên đi đến đích.
Chỉ là, hắn cũng có chút thấp thỏm, hắn không phải trạng thái hồn quang, không giống những người khác, thân xác tới đây, nếu thật sự muốn chuyển kiếp sẽ phát sinh chuyện gì?
Vèo một tiếng, hắn vẫn không vào mảnh đất cuối cùng này!
Cuối gò đất càng thêm u ám, tựa như tiến vào vùng đất tối tăm không còn ánh sáng.
Đây là luân hồi sao? Khi Sở Phong còn chưa phải là người tiến hóa thì đã nghe qua rất nhiều truyền thuyết dân gian, sau khi rơi vào bóng tối cô quạnh, lúc đó sẽ không còn ý thức.
Không có cảm xúc, không có tri giác, chỉ có lạnh lẽo và bóng tối vĩnh hằng, đó chính là cái chết.
Bây giờ hắn muốn vào luân hồi thì phải bước vào nơi này sao? Càng tiến về phía trước càng thấy đen như mực, đưa tay không thấy được năm ngón, cái gì cũng không nhìn thấy.
Hắn phải chết sao? Bản thân đã hoàn toàn rơi vào bóng tối vô biên, khả năng nhận thức cũng dần suy yếu.
Trước tiên phải chết ở đây, sau đó mới có thể đi luân hồi chuyển thế sao?
Sở Phong sốc lại tinh thần mình, mở hỏa nhãn kim tinh, hai mắt hóa thành hai ký hiệu màu vàng, cuối cùng cũng phá vỡ bóng tối vô tận, thấy được cảnh vật trước mắt.
Trong lòng hắn sợ hãi, nếu không có hỏa nhãn kim tinh, mạnh mẽ như thần vương thì hai mắt cũng dần không rõ, nhìn không thấy cảnh tượng chung quanh, như vậy cũng hơi đáng sợ.
Con đường phía trước càng lúc càng tối, hơn nữa đây là một con đường mòn, đường càng ngày càng hẹp, dường như sắp đến điểm cuối thì lại bị cắt đứt.
Sở Phong nhíu mày, tình hình có vẻ không đúng, đáng lẽ phải có vận may mới đúng!
Tuy rằng tiểu đạo sĩ chưa đề cập tình hình cụ thể và tỉ mỉ về nơi này với hắn, nhưng có nói sẽ có vận may lớn!
"Không thể nói, không thể nói, cuối đường luân hồi cũng có bí mật lớn, có lời nguyền, ai dám nói nhiều, sau này sẽ phải gánh chịu, sẽ gặp phải báo ứng".
Đây là lời nói lúc trước của tiểu đạo sĩ, chính là nhắc nhở hắn, nói một ít chuyện có thể nói.
Nghĩ đến đứa con trai của chính mình, Sở Phong lại thở dài, đứa nhỏ này đã ra đi mấy tháng, đoán chừng đã đến đích từ lâu, thành công trước cả hắn.
Chỉ là không biết kiếp này tiểu đạo sĩ có thể như ý nguyện hay không, đạt được thể chất mong muốn nhất, đạt được thân thể vô song.
Cuối đường bỗng dưng xuất hiện ngã rẽ, khúc cua của con đường rất lớn, chung quanh đều là vách đá, chỉ có một lối đi nhỏ đủ với một người để tiến vào nơi không người, tràn ngập sương mù dày đặc.