Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Cổ động này, con đường này bị đào vào trong thân đá, vách đá gần đấy thô ráp, Sở Phong từng thử muốn phá vỡ, nhưng căn bản là không thể, nó quá cứng rắn.
Trước kia hắn còn cảm thấy, mảnh đất này, nơi cuối cùng này không phải vật chất, mà là tinh thần, là năng lượng, nếu không thì làm thế nào để mang linh hồn đi đầu thai.
Nhưng là khi dùng tay chạm tới vào lại thấy lạnh như băng, đúng là vật chất, là một bức tường đá.
“Ông” một tiếng, nơi này run lên, hắn đi qua đường mòn chật hẹp, đi vào trong một điện thờ cổ xưa, nơi đây làm cho hắn cảm thấy khá quỷ dị và thần bí.
Đây chính là vùng đất cuối cùng của luân hồi, nơi không phải tự nhiên mà sinh ra, Quỷ Phủ Thiên Thành sao? Làm sao lúc này lại nhìn thấy một ngôi đền bằng đá cổ xưa được tạo ra bởi con người?
Trong lòng hắn đông cứng lại, nghiêm túc không gì sánh được, nếu nói nơi cuối cùng này, chân tướng luân hồi ngày càng vượt qua sự tưởng tượng và thông hiểu của hắn, thoạt nhìn vô cùng cổ quái.
Điện thờ rất yên tĩnh, lại cực kỳ tối tăm, giống như đặt chân vào vùng đất chết, từ đây nói lời tạm biệt với kiếp này.
Hai mắt Sở Phong hơi đau, bóng tối nơi này hiển nhiên đã làm cho hỏa nhãn của hắn bắt đầu không chịu nổi, phù văn bên trong đôi mắt thoáng mờ dẫn, đây là bị bóng đêm ăn mòn gây ra!
Trong điện có bóng người, rốt cuộc cũng có… vật sống sao?
Sở Phong càng hoảng sợ, bên trong tòa điện bằng đá rộng lớn mà cổ xưa này có rất nhiều bóng người, đều yên tĩnh không tiếng động, mặc áo giáp cũ kỹ hoặc làm từ tơ lụa cổ xưa.
"Ừm, là tượng nặn, không phải là sinh vật có máu thịt thật”. Điều này làm cho Sở Phong thở dài một hơi, chủ yếu là nơi này quá tối tăm, nếu như đột nhiên nhìn thấy một đám sinh vật ở cuối Luân Hồi, thì thật đúng là không dễ chịu.
Những sinh vật này chủ yếu là hình người, trên thực tế, không có gì đáng ngạc nhiên, có rất nhiều loài tiến hóa đến cuối cùng đều chọn hình dạng con người.
"Sống động như thật, nhưng vì sao đều là những cụ già, thật khiến người ta có chút sợ hãi".
Sở Phong đến gần những bức tượng này quan sát, cảm thấy có chút sợ hãi, những bức tượng này ai nấy đều da bọc xương, hốc mắt sâu hút, tóc trên đầu thưa thớt, sơ xác.
Hắn đang cẩn thận nhìn chăm chú, muốn quan sát thật thấu đáo, trên người những sinh vật này đều bám bụi, nơi cuối cùng của luân hồi không phải đều là linh hồn đi chuyển thế sao, nhưng tại sao lại có bụi bặm?
Sở Phong vừa hoài nghi, vừa quan sát những bức tượng này.
Hắn dùng hỏa nhãn kim tinh tỉ mỉ nhìn cho kỹ, bọn họ không phải thân thể có máu thịt, đều giống như hóa thạch, thậm chí đã bị mài mòn, chỉ sợ nhẹ nhàng sờ một cái cũng sẽ nát vụn.
Đặt bọn họ ở nơi này để làm gì? Sở Phong có chút hoài nghi, hắn cảm thấy trong một điện thờ cổ trưng bày những bức tượng này… không có ý nghĩa gì.
Chẳng lẽ, ngày xưa những người này có công lớn với mảnh đất luân hồi này, cho nên được thờ phụng ở đây?
Bỗng nhiên, hắn phát hiện một vài hiện tượng lạ, sau lưng những người này có dấu ấn mờ nhạt, giống như được lưu lại do lưng đeo trường đao, ở trên mũ và áo giáp, ở trên quần áo dính máu đều có vết tích.
Trong lòng Sở Phong khẽ động, càng thêm cẩn thận, nhìn thật kỹ lưỡng, khi tiến lên phía trước chân mày hắn cau lại, hắn nhìn thấy trên mặt đất có một ít bột phấn.
"Phần vỏ đao bị mục rữa, ngoài ra còn có.. trường đao lại biến thành các mảnh vụn kim loại!"
Điều này làm cho hắn hơi ngạc nhiên, những bức tượng này đã từng đeo trường đao, kết quả năm tháng qua đi đều bị mục rữa, rơi xuống mặt đất, chuyện này đã qua lâu như thế nào?
Cẩn thận suy nghĩ một chút, tòa điện thờ cổ xưa kinh khủng dọa người này, ngay cả trường đao trên lưng tượng cũng mục nát.
Chú ý quan sát, hắn thấy mỗi bức tượng đều như vậy, đều từng đeo đao.
Sở Phong nghiêm túc cảm nhận, trong lòng lại nghiêm nghị. Bởi lẽ, hắn cảm giác được một cỗ khí tức nhàn nhạt mà quen thuộc, vết tích bột phấn trên mặt đất cùng với dấu vết đằng sau những bức tượng này, đều có… “Mùi vị” của đao luân hồi.
Sở Phong hoảng sợ, những pho tượng này đều từng đeo đao Luân Hồi sao?
Hắn cũng không xa lạ với cách luyện chế loại binh khí này, còn từng lấy đi một vốc trên con đường luân hồi, lưu lại để cho mình sử dụng, quá quen thuộc, biết rõ nó vững chắc và đáng sợ.
Thế nhưng, ngay cả loại binh khí này cũng hóa thành bột phấn theo năm tháng, đây thật sự là một chuyện kinh khủng, rốt cuộc đã tồn tại trong thời gian dài như thế nào?
Trái tim Sở Phong đập loạn, cũng có chút hoài nghi, ở trong điện thờ tối đen này, hắn lại cẩn thận nhìn chằm chằm những bức tượng này lần nữa, chăm chú nhìn hình dáng trước mắt.
Đột nhiên, một bóng người quay đầu lại, lộ ra hàm răng nanh trắng hếu, nở một nụ cười dữ tợn với Sở Phong, trong bóng đêm thật rợn người.
Biến cố này quá Đáng sợ, cũng quá đột ngột, trong điện thờ cổ vốn yên tĩnh, một bức tượng lại há miệng, sống lại, thật sự vô cùng kinh hãi.
Nhiệt độ trong cổ điện đột nhiên giảm xuống, rét buốt thấu xương, lạnh buốt lưng Sở Phong, làm cho lông tóc hắn dựng thẳng, da đầu tê dại.
Bóng hình này gầy gò, da bọc xương, da giống như tảng đá, hốc mắt lún sâu, lúc há miệng còn có răng nanh, hơn nữa là máu chảy đầm đìa.
Sở Phong suýt chút nữa kêu to lời nguyền rủa, lảo đảo rút lui ra ngoài, da đầu tê dại, toàn thân phát lạnh, điều này cũng quá kinh khủng cùng quỷ dị.
Trước đó, hắn dùng hỏa nhãn kim tinh nhìn qua cũng không thấy vấn đề gì, những sao bây giờ lại có xác chết vùng dậy? Không hổ là động Luân Hồi, có vài thứ không thể nhìn thấu.
Ầm!
Khi Sở Phong lùi lại, đụng vào một… bức tượng khác, kết quả là sau lưng giống như bị đao cắt, lạnh đến thấu xương.
Hắn bỗng nhiên xoay người, phát hiện bức tượng này cũng sống lại, hai mắt sâu hoắm đang rỉ máu, nó cũng há miệng ra, cử động lộp cộp như muốn gặm lấy hắn.
Sở Phong tránh đi, đảo mắt quan sát, cả người hắn như rơi vào hầm băng, lạnh từ đầu đến chân.
Tất cả các bức tượng trong tòa điện này đều há miệng, đồng loạt quay đầu lại và nhìn hắn chằm chằm, hốc mắt sâu hút, mí mắt bằng đá nứt ra rồi rỉ máu, hàm răng trắng như tuyết, khóe miệng mang theo nụ cười quỷ dị.
Trong bóng tối, lông tơ khắp người Sở Phong dựng đứng, khí lạnh thổi phần phật lên thân thể, tất cả các bức tượng đều sống lại?
Ngay cả Luân Hồi đao mà chúng đeo trên lưng cũng thối rữa, những sinh vật này đã tồn tại bao nhiêu năm tháng? Thật sự có hơi rợn người, làm cho Sở Phong không rét mà run.
Hơn nữa, bọn họ đứng ở chỗ này làm gì?