Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 2108 - Chương 2108: Điện Thờ Người Chết (2)

Thánh Khư Chương 2108: Điện Thờ Người Chết (2)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Keng!

Lúc này hắn rút ra một thanh thần kiếm, đây là binh khí cấp Thần Tướng, dùng để phòng ngự, tay kia thì cầm Thạch Hạp, nghiêm túc mà trịnh trọng vô cùng.

Sinh vật gần nhất bắt đầu di chuyển, có vẻ muốn tấn công hắn, sau khi mở miệng ra, khuôn mặt khô quắt tựa như bộ xương khô, nhưng răng nanh trắng muốt, thất khiếu chảy máu, sắp xuống tay với Sở Phong.

Phập!

Sở Phong không chút khách khí, mặc kệ đây có phải là điểm cuối của Luân Hồi hay không, nên ra tay thì ra tay, một kiếm đâm vào miệng nó.

Răng rắc! Răng rắc!

Tiếng vang lanh lảnh rất chói tai, đánh vỡ sự yên tĩnh của điện cổ, trường kiếm cấp thần tướng đứt thành từng đoạn một, bị sinh vật giống như bộ xương há miệng cắn đứt từng đoạn.

Sống lưng Sở Phong phát lạnh, điều này thật sự đã làm cho hắn hơn sợ hãi.

Giờ khắc này, tất cả bức tượng trong điện đều có vẻ muốn nhào tới, muốn tấn công đến chỗ Sở Phong đang đứng, làm cho cơ thể hắn căng thẳng, khẩn trương cực độ.

Sau đó, tiếng răng rắc bên tai vẫn không dứt.

Khi những bức tượng này thật sự muốn tấn công, thì tất cả đều vỡ nát, đầu rơi xuống đất, cánh tay cũng rơi, nát vụn thành một đống lớn trên mặt đất.

Sở Phong trợn mắt há hốc mồm, hắn thậm chí đã chuẩn bị cho cuộc chiến sinh tử, kết quả xảy ra chuyện thế này?

Hắn thoải mái nghĩ, nếu như những sinh vật này còn có thể động đậy, còn có thể ra tay, thì lúc hắn tiến vào nơi này nên nhanh chóng đánh một đòn chí mạng.

Năng lượng của chúng nó hao hết, ngay cả quy tắc trật tự cũng không đánh được, rất nhiều vị trí khớp xương trên cơ thể đã mục nát, cho nên mới có thể rời ra.

Trên mặt đất, có một số đầu lâu đang động đậy, một số hài cốt còn run rẩy, chúng đều muốn ra tay với Sở Phong, nhưng tất cả đều là vô ích.

"Đến tột cùng, các ngươi đã ngây ngốc ở chỗ này bao lâu?" Hắn rất muốn biết.

Nhưng mà, không ai đáp lại hắn, có lẽ những sinh vật này căn bản cũng không tính là sinh vật chân chính, chúng đều đã hóa đá, nên nhanh chóng từ bỏ hồng trần, về với cát bụi.

Bọn họ còn có thể tồn tại như vậy đều là do bị phong ấn, còn bản thân chúng cũng đã không chống đỡ nổi từ lâu.

Những sinh vật này ở đây bảo vệ cái gì, đang chấp hành mệnh lệnh nào đó sao? Phải biết rằng, đây chính là điểm cuối của luân hồi.

"Người thi hành pháp luật ở điểm cuối luân hồi!"

Sở Phong thở dài, nghĩ ra suy đoán này.

Trên đường Luân Hồi có sinh vật gần như thế, nhưng chắc chắn không mạnh mẽ như ở nơi này, chúng duy trì trật tự, hắn còn từng cướp đi một thanh đao.

Dễ thấy, vùng đất cuối cùng của Luân Hồi có những sinh vật đã tồn tại rất lâu, cũng kinh khủng hơn, nhưng rất đáng tiếc, bọn họ vẫn không có tác dụng, bản thân cũng đã bị tiêu diệt.

Từ xưa đến nay, người đi đầu thai mà còn mang theo thân thể từ kiếp trước cũng chỉ có Sở Phong mới vậy.

Trong hang động cổ xưa nơi linh hồn đi qua, những sinh vật này ở lại chính là để bắt giữ những người có cơ thể sao?

Kết quả, bản thân những sinh vật này đều thành hài cốt, biến nơi này trở thành một tòa điện thờ toàn thi thể.

Sở Phong rời đi rất nhanh, không định nán lại thêm nữa, hắn cũng không muốn ở điểm cuối này xuất hiện chuyện ngoài ý muốn gì, so với việc sớm chuyển thế tiến vào dương gian một chút, nơi này càng không thể ở lại lâu.

Nhưng mà, hắn cũng đang nhíu mày, sắp đi đầu thai, thân thể của hắn phải làm sao bây giờ?

Làm sao có thể mang theo thân thể đi chuyển thế chứ?

Một người sống sờ sờ thế này, tay cầm Thạch Hạp, mang cả kim cương, lưng đeo thần kiếm, dẫn theo thần tướng cấp đại kích đi đầu thai? Điều này thật sự không hợp lẽ thường!

Sở Phong đang rối rắm chuyện làm thế nào để đi luân hồi.

Người khác có được lá bùa thì sẽ đốt cháy trước tượng đất, nếu như có thể thành công đi đến nơi này đương nhiên sẽ vui mừng hớn hở. Mang theo túc tuệ kiếp trước chuyển thế, thành tựu tương lai không thể ước lượng được.

Nhưng bây giờ Sở Phong lại đang phát sầu. Hắn đang luyến tiếc cơ thể kiếp này, cảm thấy đây mới là chính hắn, đổi qua một cơ thể khác khiến hắn cảm thấy khó chịu.

“Haiz!”

Hắn thở dài, vùng đất chung cực này vốn dĩ khá là yên ắng, giờ lại vì hắn mà đánh vỡ sự tịch mịch.

Sau khi rời đi toà điện đầy thi thể kia, hắn lập tức tiến vào một nơi u ám. Đây là một hang động cổ rộng lớn, nhưng cũng không tính là trống trải, bởi vì xung quanh vẫn có vài tảng đá nằm rải rác.

Bên trong động có một tảng đá lớn trông như con hổ dữ đang nằm, khí tức hung thần ngập trời.

Trên một tảng đá khác thì lại có khe nứt dày đặc, nhìn kỹ lại thấy giống như những chiếc lông chim phượng hoàng đang xoè ra, tạo thành một hình khắc chim Bất Tử, toả ra uy thế khiếp người.

“Ấy, có gì đó sai sai. Đây chỉ là mấy tảng đá thôi, sao lại tạo ra cảm giác không tầm thường được chứ?” Sở Phong kinh ngạc. Rất nhanh, hắn nhìn thấy trên tảng đá hình hổ dữ kia một tia sát khí, tưởng chừng như muốn xé rách tâm thần của người ta.

“Hổ Sát! Hung hổ Thái Cổ lấy sát phạt làm chủ, thứ này chứa đựng sát khí sắc bén, không thể coi thường được. Nếu như luyện đến kiếm khí bên trong cơ thể giống như kiếm khí Canh Kim bên trong phế phổi thì khéo khi có thể chém giết đến lúc nhật nguyệt không còn ánh sáng, một khi tiến vào chiến trường càng có thể quét sạch thiên quân vạn mã?”

Sở Phong nhìn ra thứ đồ này không tầm thường, trong lòng nảy một cái. Đây không lẽ là chặng cuối của Luân Hồi?

Hắn nhìn tảng đá có khe nứt dày đặc như hình con chim Bất Tử đang giương cánh kia, cũng cảm thấy nó có gì đó quái lạ, bên trong như ẩn hiện ánh lửa, có thể đốt cháy liên tục trong ba mươi ba ngày.

“Bất Tử Hỏa Quang sao?” Trên mặt Sở Phong lộ ra vẻ khác thường.

Tuy vậy, dù là đá hung hổ hay đá phượng hoàng đều có chỗ tổn hại, đã từng bị người ta hấp thu tinh hoa trong đó, mặc dù vẫn còn lưu lại vật chất nhưng cũng không còn có thể coi là nồng đậm.

Lúc này, một đám mây tía tuy nhỏ nhưng mười phần kỳ bí từ đằng xa thổi tới, còn khuấy động lên âm thanh Đại Đạo đinh tai nhức óc, làm cho người ta giác ngộ như được thể hồ quán đỉnh (1), muốn ngộ đạo.

(1) Thể hồ quán đỉnh: nôm na là tưới sữa lên đỉnh đầu. "Thể hồ" là bơ đông đặc từ sữa, nghĩa bóng là tinh hoa của Đạo Phật, còn "quán đỉnh" là xối lên đầu. Câu này trong Phật giáo có nghĩa là truyền thụ trí tuệ, khiến cho người ta giác ngộ.

Sở Phong giật nảy cả mình, nhịn không được hô lên một tiếng. Đây chẳng lẽ là mây tía Hồng Mông (2) trong truyền thuyết?

(2) Hồng Mông: thời kỳ hồng hoang.

Bình Luận (0)
Comment