Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Sở Phong nhớ rõ thứ này, ngay cả Thạch Hồ Thiên Tôn cũng đã từng đề cập đến nó, nghe nói được dùng để luyện thể, tu bổ hồn quang,... nói chung là có vô số chỗ tốt.
Mà ngay cả Thiên Tôn ở Dương Gian cũng chưa chắc có thể vì đệ tử ruột của mình mà kiếm được loại vật chất này, bởi vì nó quá hiếm có, giá trị liên thành, có thể gặp nhưng không thể cầu.
Tất nhiên nó có trong cấm địa, nhưng ngay cả Thiên Tôn vào đó cũng chỉ coi như là tự tìm đường chết, càng không nói đến chuyện bắt được đám mây tía nào.
Vù!
Sở Phong quyết đoán ra tay, muốn tóm cho được tia mây tía kia.
Nhưng mà, nó lại "bùm" một tiếng chấn động, các mảnh vỡ Đại Đạo quay tròn loạn xạ rồi phân tán ra, sau đó cứ như vậy mà biến mất trước mặt hắn.
Sở Phong vồ hụt, suýt chút nữa đã đâm sầm vào một khối đá hình con trâu đang nằm, kết quả nơi đó lại phát ra một tiếng trâu rống ụm...bò... ò...như là tiếng hoàng chung đại lữ (2) chấn động, khiến hắn lật nhào.
(2) Hoàng chung đại lữ: hoàng chung và đại lữ là hai trong số mười hai âm luật của Trung Hoa. "Hoàng chung đại lữ" nói chung dùng để chỉ âm thanh hay lời nói trang nghiêm, tuyệt diệu, hài hòa.
Sở Phong kinh ngạc. Khắp nơi trong động này thật đúng là đều có thứ kỳ quái, vật chất hiếm thấy gì cũng có, rất có lợi cho việc tu hành, thậm chí có thể thay đổi huyết mạch, thoát thai hoán cốt, người thường tiến đến đây quá nửa sẽ trở nên điên cuồng.
Bên trong tảng đá hình con trâu đang nằm này có một tia khí bổn nguyên của Nguyên Thủy Mãng Ngưu, không cần thêm bất cứ thứ gì cũng có thể tạo ra được sinh vật thuỷ tổ của tộc này.
Đương nhiên, đây chính là "thú Dị Hoang" cấp bậc hơn xa Thần thú theo lời của Thạch Hồ!
Không hề nghi ngờ, chim và thú ở nơi này đều có cấp Dị Hoang.
Hoàng Ngưu, Đại Hắc Ngưu đều từng đi qua nơi này, không biết bọn họ có hay không đạt được cơ duyên. Nhưng rất nhanh hắn lại lắc đầu, đầu thai lại một lần nữa còn không biết sẽ trở thành giống loài gì, hai con trâu đó hơn phân nửa sẽ không chọn.
“Ta sẽ biến thành cái gì, vẫn là nhân tộc sao?” Sở Phong ngẩn người, trong lúc nhất thời đã quên chuyện tìm kiếm tạo hóa.
Hắn có chút sợ hãi. Đến lúc đó nếu như đầu thai thành chim hay thú gì thì làm sao bây giờ? Có khi nào biến thành một gốc cây không? Trong nháy mắt, hắn sợ hãi.
Hắn càng nghĩ càng thấy vẫn là nhục thân của mình tốt, không muốn phải mạo hiểm, đem tương lai của mình ký thác vào điều mình không biết.
Trong hang động cổ u ám, một luồng ánh sáng mỹ lệ hiện lên, rồi bỗng lại nổ tung ở phía xa, hóa thành cơn mưa ánh sáng như phi tiên, trong mờ ảo giống như là có một nàng tiên đang nhảy múa, vô cùng thoát tục.
“Ánh sáng Phi Tiên?!”
Một luồng ánh sáng tiên diễm mà lóa mắt đang bùng ra ở nơi đó, trật tự quy tắc lượn lờ xung quanh nó, mang lại cảm giác lộng lẫy như mưa sao lấp lánh đầy trời.
Thần thánh, trang nghiêm, thoát ra khỏi chốn phàm tục, đây là cảm thụ mà nó trước hết mang lại cho người xem, ngoài ra còn có một tia uy nghiêm ít bị chú ý đến.
Sở Phong chấn động, lập tức vọt tới hòng cướp nó vào tay. Thứ này so với tia mây tía kia chỉ hơn không kém, đều là đồ vật mà tiến hóa giả tha thiết mơ ước.
Nhưng mà, chờ hắn tiến đến thì mưa ánh sáng đã tản ra, biến mất trong đống đá gần đó, chui vào trong vách đá của động Luân Hồi, không còn thấy tăm tích đâu nữa.
Lại một lần sẩy tay! Sở Phong thở dài, tạo hóa nơi này không có duyên với hắn sao?
Hắn từng nghe tiểu Đạo sĩ tiết lộ, chỗ này đồ tốt không hề ít, nhưng vật chất có duyên với bản thân mình thì không nhiều, có thể mang đi càng ít.
Thậm chí, tiểu Đạo sĩ còn suy đoán rằng mỗi người chỉ có thể lựa chọn một thứ, không thể mang đi cái thứ hai. Tiểu Đạo sĩ đã từng thử qua rồi.
Từ cách đó không xa bỗng nhiên xuất hiện tiếng nước chảy róc rách, bắt nguồn từ một thứ có thể gọi là một dòng suối nhỏ, bởi vì nó không dài đến một thước, nhưng lại giống như một khe nước xinh đẹp tràn ra từ trong khe đá, phát ra tiếng suối chảy rì rầm.
“Đừng nói với ta đây là bản nguyên của sông Trăng đấy!?”
Sở Phong giật mình, hắn từng nghe Thạch Hồ Thiên tôn nói qua một vài địa bảo trên trời có thể gặp nhưng không thể cầu. Bản nguyên của sông Trăng có từ thuở khai thiên lập địa, dù là một tia nhỏ thôi nhưng nếu dung nhập vào sông hay biển cũng sẽ làm cho nó hóa thành biển Trăng.
"Dòng suối nhỏ” dài hơn một thước này nếu đúng là bản nguyên có từ thời khai thiên lập địa thì chừng đó đã được xem bao la hùng vĩ, dù là luyện làm binh khí hay để bổ sung cho đan dược cũng hoặc dung hợp với bản thân đều mang lại kết quả tuyệt vời.
Vụt!
Nhưng khi Sở Phong lén lút đi qua, chuẩn bị chụp lấy bản nguyên sông Trăng này thì nó lại như là một con cá chạch chui vào bên trong khe đá rồi biến mất tăm mất tích.
Sở Phong phát điên, ngồi trông cái động Luân Hồi này nãy giờ mà cái gì cũng không chiếm được là sao?
Chẳng lẽ cơ duyên và tạo hóa nơi này không có duyên với hắn sao?
Sở Phong cân nhắc qua. Hắn nắm giữ bí kíp Thất Bảo Diệu Thuật, biết được phải luyện thành như thế nào. Nếu có thể gom góp được bảy loại thiên địa kỳ trân ở chỗ này thì dám chắc sẽ đạt được thành quả không thể tưởng tượng được.
“Hừm, lại mày mò thêm lần nữa coi, biết đâu có điều thu hoạch!”
Hơi nóng từ đâu bỗng truyền đến. Một con rồng nhỏ dài bằng chiếc đũa, có màu vàng chói mắt, trông thần thánh vô song, đang uể oải phơi mình trên một tảng đá.
“Thái Dương Long Hà!” Trong lòng hắn nhảy rộn, không dám hành động thiếu suy nghĩ, sợ lại thêm một lần lấy rổ trúc múc nước, chỉ dám cẩn thận quan sát.
Đây là một đoạn bản nguyên của sông Mặt Trời có từ thời khai thiên lập địa, đã hoá thành hình rồng. Đừng nói đoạn dài như vậy, chỉ cần một tia hay một giọt phóng ra bên ngoài cũng có thể khiến các giáo chấn động, tranh nhau đi đoạt.
Bất luận là cái gì, cứ dính đến thời khai thiên lập địa thì giá trị khẳng định cực cao, bởi vì nó ẩn chứa Đạo tắc và mảnh vỡ trật tự của thời đại nguyên sơ.
Lần này Sở Phong chuẩn bị đầy đủ, trên mặt vẫn luôn giữ vẻ bình tĩnh, chờ đến khi nắm chắc thời cơ chín muồi liền thi triển một kích Thiểm Điện, lao xuống rồi ra tay.
“Vụt” một tiếng, tay phải của hắn bốc cháy. Thái Dương Long Hà đã bị hắn chạm đến và bắt được một ít, khoảng chừng được hai giọt, nhưng bàn tay Thần Vương của hắn lại nhanh chóng cháy thành than.
Sở Phong kêu la oai oái, vội vàng thôi động Hô Hấp pháp, dùng phép tắc phong ấn lại hai giọt bảo dịch nguyên thủy màu vàng trong tay.