Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Cuối cùng cũng đã có thu hoạch! Sở Phong đợi hai giọt chất lỏng màu vàng óng này bình tĩnh lại rồi mới cẩn thận đưa đến gần, thử hấp thụ vào trong người rồi chậm rãi luyện hóa.
Thế này vẫn chưa đủ. Hắn cảm thấy phải quyết đoán ra tay, thấy cái gì cũng phải tóm một ít, bằng không đã vào được động Luân Hồi này rồi mà chỉ có được hai giọt bảo dịch nguyên thủy thì quá là lỗ.
“Bò... ò...!”
Bỗng có tiếng trâu rống rung trời, tảng đá hình con trâu đang nằm kia bị Sở Phong đấm nát, phóng ra vô số tia sáng đen. Hắn liều mạng hấp thu, muốn luyện hoá chúng vào tất cả tế bào trong cơ thể.
Kết quả, hắn đạt được ánh sáng bản nguyên của Nguyên Thủy Mãng Ngưu, thế nhưng hai giọt Thái Dương Long Hà vàng óng lại nổ tung trong nháy mắt, cứ như vậy mà tan rã rồi biến mất.
“Đáng chết!”
Sở Phong tiếc nuối, vừa kinh ngạc vừa tức giận.
Trong lòng của hắn sinh ra dự cảm không lành. Nơi này không phải thật sự chỉ có thể đạt được một loại tạo hóa đấy chứ? Nếu vượt quá thì sẽ bị tịch thu, vật chất này kia đó sẽ phải biến mất?
Hắn đi đến bên cạnh khối đá hung hổ kia rồi đánh nát nó, thu được một tia Hổ Sát có thể chủ chưởng sát phạt, kết quả vừa thu thập được thì ánh sáng đen bản nguyên của Nguyên Thủy Mãng Ngưu liền bay mất, giữ lại không được.
“Thật đúng là như thế?!” Sở Phong trợn tròn mắt. Đối với người tiến vào núi kho báu, nhìn thấy nhiều tạo hóa như vậy mà nói, đây quả thật là trăm vuốt cào tim, quá khó chấp nhận rồi.
Làm sao bây giờ? Hắn thật không cam lòng chỉ mang đi một loại tạo hoá.
Sở Phong phát sầu. Dựa theo tình huống bình thường mà nói, tạo hóa đạt được cuối cùng sẽ dung nhập vào hồn quang, sau đó sẽ cùng túc chủ đi chuyển thế đầu thai.
Đứa trẻ dạng này dù là cơ thể hay hồn quang tất nhiên đều khó lường.
“Hừm, thử bỏ vào trong hộp đá xem sao. Nhốt hết cả đám lại cùng một chỗ, thứ nào cũng đừng hòng chạy, sau khi chuyển sinh ta lại chậm rãi luyện hóa!” Sở Phong suy nghĩ, không biết có thể thực hiện được hay không.
Hắn quả quyết đem sát khí hung hổ bỏ vào trong hộp đá, sau đó lại đi đập vỡ hòn đá đầy vết nứt kia để tìm kiếm ánh lửa của chim Bất Tử.
Một tia lửa yếu ớt gọi là Bất Tử Hoả Quang mới xông ra từ khe nứt đã "xoẹt" một tiếng bị Sở Phong thu vào bên trong hộp đá.
“Ôi chao, thành công rồi!” Sở Phong vô cùng phấn khởi và kích động, lập tức nhảy vọt lên.
Hắn biết, điều này có nghĩa hắn sẽ thu được rất nhiều tạo hóa, sau đó đều có thể đóng gói mang đi, đem lại lợi ích vô cùng to lớn.
Sau một khắc, hắn lại bắt đầu ra tay thu thập tạo hoá bên trong hang động cổ này.
Đương nhiên, dù là Hổ Sát hay Bất Tử Hoả Quang đều từng bị người khác gom góp rồi, chỉ còn thừa lại một phần nhỏ. Nhưng đối Sở Phong mà nói thì chừng này cũng đủ rồi, dù sao hắn cũng dự định "thó" mỗi loại một ít.
“Mấy cái tạo hoá cấp cao như ánh sáng Phi Tiên, mây tía Hồng Mông, Giới Thạch, quả Hỗn Nguyên,... đều biến đi đằng nào rồi nhỉ? Chẳng lẽ chúng chỉ xuất hiện một lần rồi không hiện thêm lần nào nữa?”
Sở Phong sợ hãi, trái tim như đang rỏ máu. Mấy tạo hóa hiếm có lúc trước về sau đều không thấy xuất hiện.
“A, nơi đó có một gốc cỏ xám xịt có ba mươi ba lá, mỗi chiếc lá đều có hoa văn kỳ dị. Trời ạ, đây chẳng lẽ là...”
Sở Phong lần đầu tiên thất thố như vậy. Cây này rất giống với miêu tả của Thạch Hồ Thiên Tôn về một trong những vật chất gây chấn động thế giới, từng xuất hiện ở thời cổ đại của Dương Gian, hình như gọi là... cỏ ba mươi ba tầng trời.
Sở Phong không chút nghĩ ngợi liền nhanh chóng ra tay. Hắn không muốn bỏ lỡ một cơ hội nào, hi vọng có thể lấp đầy không gian của hộp đá bằng những loại tạo hóa ở nơi này.
Bốp!
Một tiếng nổ nhỏ vang lên. Kết quả Sở Phong vẫn bỏ lỡ cỏ ba mươi ba tầng trời, một chiếc lá cũng không bắt được, nhưng may mắn đã kéo đứt một đoạn rễ ngắn vào tay.
Cỏ ba mươi ba tầng trời chui vào bên trong vách đá rồi không thấy tăm hơi đâu nữa.
Sắc mặt hắn lúc xanh lúc trắng, sau đó lại bỗng thoải mái cười. Cọng rễ này có lẽ càng hữu dụng, dù sao cũng từ nó mà mọc ra ba mươi ba chiếc lá mà.
Hắn cũng chỉ có thể tự an ủi mình bằng cách này.
“Ta sẽ thắng bằng lượng, cái gì cũng thu gom lại hết, không tin là không sánh bằng những sinh linh tạo hoá vang dội từ trước đến nay!”
Sở Phong bất chấp tất cả. Nếu tạo hoá nơi này không chủ động lựa chọn hắn, cả đám rủ nhau bỏ trốn tập thể, hắn cũng không thèm đếm xỉa. Hắn chuẩn bị đào sâu ba thước đất, mạnh mẽ cướp sạch, mỗi một loại đều phải đoạt lấy!
“Ta phải nhét cho chật ních không gian một thước vuông bên trong hộp đá mới được!"
Keng keng cộp cộp!
Sở Phong đục đục khỏ khỏ hết các cục đá trong hang động Luân Hồi cổ xưa rộng lớn này bằng thanh đại kích cấp Thần lạnh lẽo và sáng choang trong tay, lật tung đủ bốn phương tám hướng.
Hắn thật muốn xới tung cả ba thước đất ở nơi này, mang đi hết tất cả cơ duyên.
Nhưng đáng tiếc, vách đá ở đây quá rắn chắc, hắn đã làm gãy hai thanh kiếm Thần rồi mà mấy cái vách đá thô ráp này vẫn không xi nhê gì, chỉ đành gõ đục mấy tảng đá trên mặt đất.
Mặc dù còn chưa tìm thấy mấy thứ đại tạo hoá như Giới Thạch hay cỏ ba mươi ba tầng trời nhưng hắn lại đụng đến mấy cơ duyên khác. Gặp được thứ nào hắn cũng nhanh tay bỏ vào hộp đá, một thứ cũng không buông tha.
“Mây tía Hồng Mông đâu rồi, ra đây cho ta! Quả Hỗn Nguyên đâu, nhanh nhanh cái chân xuất hiện coi!”
Sở Phong giày vò thống khổ cả buổi, thật sự có chút không cam tâm.
Theo truyền thuyết, trong lịch sử tiến hóa có đại năng vừa ra sinh ra thì toàn thân đã toả mùi thơm ngát, mang theo mảnh vỡ Đại Đạo, được xưng Tiên Anh, Thiên Anh (1) gì đó.
(1) Tiên Anh, Thiên Anh: đứa trẻ thần tiên, đứa trẻ của Trời.
Không còn nghi ngờ gì nữa, căn cứ phỏng đoán của các bậc tiền bối, loại sinh vật này đều đầu thai từ động Luân Hồi nên có thể đạt đến đại cơ duyên, hoặc dung hợp vào người các loại quả năng lượng hiếm thấy, sau đó lại đi chuyển thế, thành tựu tất nhiên sẽ không thể lường được.
Sở Phong cảm thấy nếu bản thân đã đến được nơi này trước khi chuyển sinh rồi thì hẳn là nên tranh thủ đạt được tạo hóa cao cấp nhất mới tốt.
Kỳ thật, hắn rất vừa lòng gốc cỏ ba mươi ba tầng trời, nếu ngậm lấy nó trong miệng rồi đi đầu thai thì ngay từ lúc sinh ra đã được tẩm bổ, có trời mới biết sẽ lớn thành quái vật như thế nào!