Nhóm dịch: Thiên Tuyết
“Độp độp...”
Lúc Sở Phong gõ đến một tảng đá màu đen không nổi bật cho lắm thì một luồng khí mang theo uy áp to lớn phóng ra, khiến cả tòa hang cổ đều chấn động kịch liệt.
Đây chỉ là một làn khí mỏng, nhưng lại mang theo áp lực nặng nề, đè ép đến mức nơi này phải rung lắc.
“Khí Huyền Hoàng?!”
Sở Phong kêu lên thảng thốt. Thứ này quá nổi danh, ở Âm Gian cũng có Huyền Hoàng nhưng chỉ là tạp chất, loại bản nguyên của Huyền Hoàng này cho dù ở Dương Gian cũng rất khó tìm được.
Thạch Hồ Thiên Tôn từng đặc biệt dặn dò hắn, nếu gặp được vật này thì dù có đụng mặt với con trai ruột Thiên Tôn hay con gái ngoài giá thú của đại năng cũng đừng khách khí hay sợ chết gì, phải dũng cảm lao đến đoạt, chỉ cần không nguy hiểm đến tính mạng thì nhất định phải cướp được.
Bởi vì trong bản chép tay về con đường mạnh nhất mà Thạch Hồ lưu lại cho Sở Phong có đặc biệt đề cập đến khí Huyền Hoàng. Thứ này có thể luyện thể, sau khi dung nạp vào thân xác thì cơ thể sẽ rất kiên cố, không bị hư thối, giơ tay nhấc chân cũng có thể nhổ lên một ngọn núi, ném cả một con rồng, hay áp chế cả Thần Thú.
Đây quả thực là thứ mà Luyện Thể giả thích nhất!
Đồng thời, nó cũng có thể dung nhập vào tinh thần, khiến cho hồn quang của bản thân càng thêm cô đọng, quét qua đến đâu thì cũng sắc bén đáng sợ như kiếm thai!
Theo lời của Thạch Hồ, có hai, ba vị danh nhân thời Dương Gian cổ đại từng chiếm được bản nguyên của khí Huyền Hoàng, ngưng kết thành một thể với nó, từ đó quả thực là vạn pháp bất xâm, vang dội kim cổ.
Những người này chỉ cần phóng ra một đấm liền có thể đánh nát bảo khí trong tay địch thủ hay làm sụp đổ Trường Vực hộ sơn khổng lồ của Đạo thống đỉnh cấp, quả thực là khó xoay chuyển, ngăn không được.
Thứ này không kém gì mây tía Hồng Mông, máu Lục Đạo Luân Hồi hay cỏ ba mươi ba tầng trời, được xem như là một đại tạo hoá chấn động cổ kim.
Sở Phong giấu đi hồn quang, dung nhập toàn thân với nơi đây, hoà hợp tự nhiên với cảnh vật xung quanh, sau đó hắn đột nhiên voỵ dậy, nhanh như chớp lao về phía trước, dùng hết mọi khả năng thu lấy bản nguyên Huyền Hoàng.
Kết quả, khí Huyền Hoàng lại phá vỡ thạch thể màu đen của nó, như một con thú khổng lồ thời tiền sử, chấn ra làn sóng như một cơn sóng thần kinh thiên động địa.
Sau đó, nó lập tức chui vào vách đá, mất tăm mất tích.
“Mẹ nó!” Sở Phong đấm mạnh vào vách đá. Lại để một cái đại tạo hoá vuột khỏi tay, đúng là khiến người ta chịu không được. Tim hắn đều đang nhỏ máu rồi, tinh thần không phấn chấn lên nổi.
“Ủa?”
Không đúng, hổ khẩu của hắn đã bị vỡ, chảy ra một dòng máu đỏ sẫm, nhưng cạnh đó cũng ngưng tụ một tia bản nguyên Huyền Hoàng đang lượn lờ xung quanh, bị hắn bắt được một phần nhỏ.
“Thu!”
Sở Phong đem nó bỏ vào hộp đá. Cuối cùng cũng có thu hoạch, hắn không cầu phải đạt được toàn bộ, chỉ cần mỗi thứ đều có được một ít. Điều này cũng không đến nỗi quá khó để thực hiện.
Tim hắn đập thình thịch. Không biết ngần ấy bản nguyên khí Huyền Hoàng có đủ hay không, bản chép tay của Thạch Hồ có ghi chép lại rằng tốt nhất phải có được loại vật chất này, đã hướng đến thành tựu ngút trời thì không thể thiếu nó.
Tuy vậy, dù có hơi ít cũng không sao, hẳn là đủ dùng cho giai đoạn đầu rồi. Thạch Hồ từng dặn dò hắn rằng nơi nào đó bên trong cấm địa đệ nhất ở Dương Gian hình như có loại vật chất này, đợi đến khi hắn đủ mạnh thì có thể đi tìm, đoạt được cơ duyên.
Năm đó, một trong những điểm dẫn đến việc sư phụ của Thạch Hồ bất mãn và có ý kiến với nó chính là bởi hoài nghi nó phát hiện manh mối dẫn đến chỗ của mấy loại vật chất như khí Huyền Hoàng, Thiên Cốt trong cấm địa mà không chủ động báo cáo.
Sở Phong liếm môi, cảm thấy khá là đáng tiếc, nếu mới nãy cướp được cả luồng khí Huyền Hoàng thì tương lai cũng không cần phải cố sống cố chết mà đi tranh đoạt.
Hắn tĩnh tâm lại, sau đó tiếp tục sục sạo bên trong động cổ rộng lớn bao la này.
Rất nhanh, hắn đã phát hiện một khối đá rất đặc biệt, có tổng cộng sáu cái lỗ. Từ mấy cái lỗ này chảy ra không ngừng dòng máu có màu sắc rực rỡ, từ lỗ này chảy sang lỗ khác.
Sở Phong cảm thấy tim mình như muốn ngừng đập, sắp nghẹt thở đến nơi. Mình đụng đến đại vận rồi sao, sao tạo hoá chấn động cổ kim cứ hết cái này đến cái khác lần lượt xuất hiện thế này?
Cái này rất có thể là máu Lục Đạo Luân Hồi!
Sở Phong tập trung toàn lực, hồn quang và cơ thể đều cùng lúc di chuyển, thi triển thần kỹ, giam cầm hư không, hận không thể lập tức đạt được huyết dịch lộng lẫy kia.
Đối với tiến hóa giả, loại máu này có lợi ích vô cùng to lớn. Có người nói đây là huyết dịch của trời đất, cũng có người nói đây là máu luân hồi, bất kể sinh vật gì nếu hấp thụ được nó thì đều có thể đẩy nhanh tốc độ tiến hoá, tinh lọc huyết mạch, gia tăng thiên tư.
Bản chép tay của Thạch Hồ cũng trọng điểm đề cập đến vật này. Đây là vật từ vạn cổ đến nay đều hiếm thấy, Dương Gian rộng lớn là thế mà cũng không xuất hiện được mấy lần.
Còn ở Âm Gian thì càng khỏi phải nói, chưa từng xuất hiện, cũng chưa từng nghe nói đến.
Trong người Sở Phong đã có máu Nhân Vương, được xem như một loại huyết thống phi phàm rồi, ít nhất ở Âm Gian cũng có thể coi là vậy.
Hắn không biết sau khi tiến vào Dương Gian thì nó có được xếp ở mấy hạng đầu không, cũng không biết loại huyết mạch này nồng đậm hay nhạt nhoà trong thân thể hắn .
Nhưng nếu như được máu Lục Đạo Luân Hồi tẩm bổ thì huyết mạch mạnh mẽ nhất của hắn sẽ được tinh lọc để trở nên nồng đậm hơn, ngoài ra cũng có thể kích động sự biến dị trong huyết mạch, khiến nó trở nên ưu việt hơn.
Sáu cái lỗ đều đang phát sáng, dòng huyết dịch rực rỡ lưu chuyển qua lại. Sở Phong sắc mặt nghiêm túc, giam lại cả tảng đá, không dám buông lỏng.
Bởi vì hắn cảm giác được, động Luân Hồi đang ngăn cản hắn thu hoạch đại tạo hóa, không muốn hoan nghênh hắn.
Có lẽ điều đó liên quan đến thân thể của hắn. Động Luân Hồi không đồng ý loại hành vi này, cũng không cho rằng hắn có thể thành công đầu thai.
Xoẹt!
Quả nhiên, đến gần thời điểm mấu chốt, huyết dịch thần thánh rực rỡ vọt lên không gì cản được, dù Sở Phong có sử dụng trật tự cũng không thể giam giữ được nó.
Nó lao ra ngoài một cách cuồn cuộn không dừng, chấn động rung trời, cứ như thể một con sông lớn dài hàng vạn dặm bị vỡ đê, sau đó biến mất vào trong vách đá thô ráp.