Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Sở Phong gần như liều cả mạng, cuối cùng cũng chỉ là bắt được một nắm máu vờn quanh hộp đá, "vèo" một tiếng bị thu vào.
“Má nó chứ!” Sở Phong nghiến răng nghiến lợi.
“Được rồi, mình phải biết đủ!” Hắn tự an ủi mình như vậy.
Sau đó không lâu, Sở Phong cuối cùng cũng tìm được một loại tạo hóa hoàn chỉnh, là một cục Giới Thạch to bằng ngón tay cái. Loại vật này dù là dung nhập vào hồn quang rồi về sau luyện thành binh khí tinh thần, hay trực tiếp luyện thành vũ khí trong tay, thì đều là vật liệu cứu cực.
Thế nhưng hắn vẫn thở dài. Trước đó hắn thấy một cục còn to hơn, cỡ bằng đầu người, nhưng... nó lại chạy.
“Đám gỗ mục, đá sứt các ngươi thật đúng là có mắt không biết kẻ mạnh. Không đi theo ta, tương lai các ngươi sẽ phải khóc.” Sở Phong không cam lòng.
Sau khi tìm thêm một lúc lâu, cảm thấy không thể kiếm thêm được vật gì, hắn liền chuẩn bị lên đường.
Trước khi chia tay, Sở Phong còn thật sự đi xới đất! Nhìn trúng mấy chỗ có cấu tạo và tính chất đất khá ổn, hắn liền bắt tay vào đào.
Không gian một thước vuông bên trong hộp đá còn xa mới đầy, bởi vì các loại tạo hóa và cơ duyên mà hắn thu thập được đều chỉ có một tia hay một nhúm, gom lại thành vào một chỗ cũng không chiếm bao nhiêu diện tích.
Vì vậy, hắn lấp đầy chỗ trống bằng đất, nói không chừng tương lai chôn xuống ba viên hạt giống còn có được thu hoạch ngoài ý muốn.
Nếu là có người nhìn thấy cảnh này, nhất định sẽ không còn gì để nói. Chủ thể này cũng quá biến thái, đang ở trên mảnh đất chung cực của luân hồi, bên trong hang động cổ xưa này, thế mà lại đi đào đất, đúng là đủ... điên cuồng.
“Ui cha mẹ ơi!”
Đang hì hục đào xới, Sở Phong giật mình thốt lên. Từ dưới đất thế mà lại đào ra một cái tay đen thui, vừa khô quắt lại vừa lạnh lẽo cứng rắn, xuất hiện bất thình lình thế này quả là làm cho người ta giật hết cả mình.
“Chuyện gì thế này, đây hình như là xác thịt. Không lẽ lúc trước cũng có người giống ta, mang theo cơ thể của mình chạy đến nơi này chuyển thế? Nhìn có chút thảm, không lẽ thất bại rồi?”
Hắn nhìn một lúc liền thấy có chút sợ hãi.
“Lát nữa sẽ ném đá dò đường, ném ngươi xuống trước thử xem.” Hắn lầu bầu, nhìn chằm chằm bàn tay đen thui kia.
Sở Phong thấy được cách đó không xa có một nơi mờ ảo, một khi nhảy vào trong đó thì nhất định sẽ đi đầu thai!
Nơi đó có mảnh vỡ Đại Đạo khủng bố đang giảng giải mọi chuyện, không cần ghi lại bằng chữ viết, cũng không cần người khác thông báo, pháp tắc nơi đó đã công bố hết thảy.
“Còn có người nào trong động không? Chủ thể luân hồi đóng lại hành lý rồi nha, do các ngươi tự làm tự chịu thôi, ta đã tóm đủ tạo hoá rồi, chuẩn bị lên đường đây!”
Sở Phong căm giận đấm vào vách đá của hang cổ, trút ra mấy phần bất mãn trong lòng, sau đó nhanh chân hướng về phía vòng xoáy mờ ảo kia.
Lốc xoáy chuyển động, giống như khoác thêm nhiều tầng cát nhỏ, mông lung và thần bí, bên dưới vô cùng sâu.
“Ài, rốt cuộc cũng luân hồi về rồi.”
Sở Phong đứng ở đây, suy tính được mất, nếu thả người nhảy xuống thì sẽ tạm biệt với cuộc đời này, kết thúc một kiếp người âm phủ.
Nhưng, sau khi đầu thai có lẽ cũng đầy chuyện không chắc chắn, rất nhiều chuyện ngoài ý muốn.
“Ta thật sự không muốn vứt bỏ thân thể, cứ như vậy nhảy xuống sẽ xảy ra chuyện gì?” Sở Phong rối rắm.
Nếu thật sự nhảy xuống, hắn to như vậy, làm sao ra đời chứ?
Hơn nữa, lốc xoáy này khiến người ta hoảng sợ, hắn luôn cảm thấy rất đáng sợ, Sở Phong lo lắng, thả người nhảy xuống như thế, có khi nào sẽ hủy diệt bản thân mình luôn không?
Trong tiếng leng keng, hắn mặc lên các loại giáp trụ cấp thần, tay cầm đại kích, trang bị toàn bộ, như vậy có thể đối phó lực luân hồi sao, có thể thuận lợi chuyển sinh?
Sở Phong thi triển huyền công, thân thể nổ đôm đốp, đang không ngừng thu nhỏ.
Nhưng hắn vẫn cảm thấy có chút không đáng tin, cho dù bản thân hóa lớn như nắm đấm, thân mặc giáp trụ, tay cầm chiến kích hoàng kim xuất thế, cũng yêu nghiệt quá mức.
Gặp phải gia đình bình thường thì cũng thôi, đầu thai trong nhà gia thế siêu phàm, có khi nào bị coi thành yêu nghiệt đoạt xá, rồi bị đánh chết không?
Sở Phong thử một chút, đưa đại kích vào thăm dò trong lốc xoáy, một tiếng keng vang lên, đại kích hoàng kim cấp thần biến mất một đoạn, lưỡi kích sáng lóa hóa thành tro bụi.
Hắn không nhịn được xách đại kích lùi về sau, chỗ này đúng là nguy hiểm thật.
Sở Phong nghĩ, cầm cái tay màu đen khô héo nhưng lạnh như băng kia qua, cái gọi là mò mẫm trước khi hành động, đúng là cần thứ kiên cố thật.
Đây là nơi cuối cùng trong luân hồi đào được, không biết lai lịch gì, lấy nó thử nước vừa thích hợp.
Nhưng mà, hắn cũng hơi lo lắng, lỡ như ném như vậy, nhân gian có người sinh ra một bàn tay thật thì sao, không phải là nghiệp chướng sao?
“Ta chỉ là cảm nhận một chút lực luân hồi, vẫn nên đừng làm bậy.”
Sở Phong xách bàn tay lạnh lẽo khô héo kia, không dám buông ra, hắn không hy vọng vì mình mà dẫn đến gia đình nào đó xuất hiện bi kịch, chỉ là muốn thử nước.
Khi bàn tay đen hơi chạm đến lốc xoáy mơ hồ, ở đó giống như ánh sáng ôn hòa như hạt cát nhất thời chuyển động, phát ra âm thanh chói tai đáng sợ, bởi vì bàn tay đen này đang bị nghiền nát, bộ phận đưa vào đang rút ngắn lại, hóa thành bột mịn!
Sở Phong chấn động trong lòng, nhanh chóng thu lại, nhìn bàn tay đen xì xì kia, nó đứt mất một khúc, bộ phận đó đã bị tiêu hủy.
Đầu tiên hắn đã làm thí nghiệm thử, hắn mạnh như thần vương, cũng căn bản không thể để lại một chút dấu vết trên bàn tay đen này, có thể tưởng tượng ra kiên cố thế nào.
Sở Phong suy đoán, ít nhất cũng là tay thiên tôn, thậm chí là đại năng sót lại, kết quả đối mặt với lốc xoáy đầu thai, nó lại yếu ớt đến vậy.
Đây là lốc xoáy chuyên chặn đuổi thân thể sao? Nếu linh hồn vào đó có khi nào sẽ bị cắn nát?
Sở Phong không dám thử, lỡ nhất phân ra một phần thần thức, tạo ra một phân thân đi đầu thai, vậy phiền phức lớn rồi.
“Khó khăn quá.” Hắn càng cảm thấy thân thể đầu thai không đáng tin, sẽ bị ngăn cản ở đây, ai dám lén lút vào, sẽ bị giết chết!
“Ta để thân thể ở lại đây?” Sở Phong suy tính đến một vấn đề, tượng đất ngoài động luân hồi kia có phải cũng có liên quan đến đây?
Tượng đất ngoại trừ có thể là người bảo vệ ra, cũng có thể là người ngưng lại, vứt thân thể ở đây, linh hồn đi chuyển thế?