Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 2119 - Chương 2119: Tái Sinh Ở Dương Gian (1)

Thánh Khư Chương 2119: Tái sinh ở dương gian (1)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

“Thạch thai này và ngô sư có duyên, các vị chớ tranh nữa, để ta mang đi thôi!”

Có người mở miệng, giáng lâm xuống Hoa Quả Sơn, người này lấy ra một cây cầu nhỏ bằng bạch ngọc thạch, vắt ngang nối liền Hoa Quả Sơn và tận cùng chân trời, cấp tốc chở bản thân và thiên thai đi.

Trong quá trình này, những người khác liền nhao nhao xuất kích, thậm chí có Thiên Tôn giáng lâm, mạnh mẽ xuất thủ, thế nhưng đều rất khó ngăn cản, đại thủ chụp xuống nơi đó giống như vỗ vào bọt nước, căn bản không có tác dụng.

“Đây thực sự là... Khóa Giới Kiều, một món chí bảo của dương gian!” Có người hít ngược một ngụm khí lạnh, sau đó liền than nhẹ, mang theo thất vọng cùng tiếc nuối.

Người nọ biết rằng thiên thai mà bản thân nhìn trúng đã không lấy được nữa rồi, quả thực là gần ngay trước mắt nhưng lại không có duyên, loại đau khổ mất đi đồ đệ lý tưởng này quá khó chịu, bởi vì tương lai, thạch thai kia quá nửa có thể trở thành Đại Năng!

Thiên địa lại trở về yên tĩnh, phong ba tranh giành đã khép lại, thiên thai đã có sư môn truyền thừa, đã đi bái sư.

Gió nổi lên trên núi đá, sự việc thiên thai được ấp nở từ trứng đã kinh động cả bát hoang.

Một ngày này, Đông Thắng Thần Châu xảy ra chấn động mạnh, cửu khiếu thạch nhân xuất thế, khí trùng đấu ngưu, Hỏa Nhãn Kim Tinh, ánh sáng bắn xuyên chín tầng mây, quả thực đã dẫn đến rung động to lớn.

Đây chính là tư cách để trở thành Thiên Tôn, có lẽ còn có thể trở thành Đại Năng, tương lai sẽ ngạo nghễ trên đại địa Hồng Hoang này, sau này ắt có thể canh giữ một phương, khiến sự huy hoàng của đạo thống chiếu rọi tứ phương.

“Đông Thắng Thần Châu ta dưỡng ra thiên thai, chính là điềm đại hưng rải xuống mảnh vỡ đại đạo, như trời hạn gặp mưa rào, sau đó dị quả giữa non sông sẽ xuất hiện vô số, phấn hoa bay lên, có lẽ lại dẫn đến một thời kỳ tiến hóa cường thịnh.

Có người tán thưởng, âm thanh như chuông đồng chấn động cả bầu trời, người nọ chính là đệ tử của vị Đại Năng nào đó trên Đông Thắng Thần Châu, cũng tính như một sự tồn tại cổ xưa, thực lực sâu không lường được.

“Ha ha, Vũ Châu gặp nạn rồi, nó tiếp giáp với Đông Thắng Thần Châu, chấn động như này cũng không phải chuyện tốt gì.

Có Thiên Tôn thức tỉnh, hai mắt sâu thẳm tĩnh mịch nhìn về phía Vũ Châu, thốt lên lời phán đoán như vậy.

Trong lúc nhất thời, trong thiên địa hư không xuất hiện rất nhiều đạo sấm sét xen lẫn giữa Vũ Châu và Đông Thắng Thần Châu, những đạo sấm sét kia đều là ánh mắt của một số sự tồn tại sâu không lường được, bọn họ đang khôi phục, đang quan sát tình hình của hai châu này.

Loại tiến hóa giả cấp bậc như vậy thực lực phải nói là khủng bố vô biên, trong tay nắm giữ Hô Hấp Pháp cường đại, một khi xuất thế hành tẩu trên đại địa thì các tộc phải quy tụng triều bái.

Có Thiên Tôn đã ẩn nấp không biết bao nhiêu năm tháng, đã sớm bị thế gian lãng quên, bọn họ đang chờ ngày cơ thể lột xác suy bại, cho nên mới không dám hành động thiếu suy nghĩ, cũng không muốn tiêu hao sinh cơ.

Thế nhưng ngày hôm nay, một số nhân vật đáng sợ như vậy lại thức tỉnh để quan sát sự việc đang diễn ra ở hai châu này.

“Thực sự không đơn giản a, thiên thai kia trời sinh có Hỏa Nhãn Kim Tinh, đây quả thực là thiên phú tuyệt thế, ngay cả lão hủ cũng yêu quý người tài, hận không thể thu nó làm đệ tử quan môn.”

Người đã đạt đến cảnh giới này muốn tìm người có thể chân chính kế thừa y bát (1) quả thực không dễ dàng.

(1)Y bát: Ban đầu dùng để chỉ y phục và bát cơm do sư phụ dạy cho các đệ tử trong Phật giáo, sau này nói chung là ý niệm, học thức, kỹ năng, v.v ... được truyền lại cho học trò.

Có một số nhân vật sau khi bản thân trở nên già yếu thì rất hy vọng có một đệ tử vừa ý để quật khởi, trở thành cường giả cùng cấp bậc, như vậy thì bọn họ có thể an ổn vượt qua những năm tháng cuối đời.

Bằng không thì cho dù là người cao cao tại thượng như thế nào, một khi đi đến tuổi xế chiều đều có khả năng bị người ta nhìn trúng, trở thành con mồi cho kẻ đi săn.

Mạnh được yếu thua, cho dù là tiến hóa giả đỉnh cấp thì cũng phải đối mặt với hoàn cảnh sinh tồn tàn khốc như vậy.

Ngay cả Thiên Tôn cũng muốn dưỡng già, cho dù là Đại Năng, một khi có dấu hiệu huyết khí suy bại cũng phải lưu lại một chiêu dự phòng, nếu không sẽ rất nguy hiểm.

Nếu như bản thân từ đầu đến cuối đủ mạnh mẽ, vậy thì còn cần đi tranh đoạt đệ tử làm cái gì? Còn không bằng dựa vào chính mình!

“Lão gia hỏa Vũ Châu kia nhất định đang trầm mặc đi, canh giữ nơi này bao nhiêu năm như thế, lòng dạ quá mềm yếu, kết quả thì sao? Đông Thắng Thần Châu tiếp giáp lão quật khởi, lão cũng chẳng còn ngày lành nữa đâu.”

“Ai, không cần suy nghĩ nhiều, vị của Vũ Châu kia không ổn rồi, còn vị Đông Thắng Thần Châu từ trước đến nay đều là bụng dạ độc ác, một chục hai chục năm sau, sau khi hai châu phá vỡ cân bằng thì lão cũng phải ra tay thôi.”

Một vài nhân vật lớn đang nói chuyện với nhau.

Vũ Châu cằn cỗi có một lão nhân vẫn luôn canh giữ ở nơi đó, từng đề cập đến dự cảm của bản thân, rằng tương lai Vũ Châu sẽ xuất hiện một vị tiến hóa giả vang dội cổ kim, bễ nghễ thiên hạ.

Mà sự suy bại của lão nói không chừng cũng là nguyên nhân dẫn đến sự xuất hiện của tiến hóa giả có khả năng xoay chuyển càn khôn kia.

Lúc này, Đông Thắng Thần Châu đang là nơi dừng chân của một số vị cường nhân, từng có người chế nhạo lão giả của Vũ Châu không biết tiến thoái, không hiểu thiên cơ, một mực bảo hộ Vũ Châu không cần biết đạo lý.

Hiện tại Đông Thắng Thần Châu xuất hiện thiên thai, so sánh hai bên mà nói thì Đông Thắng Thần Châu này sẽ bắt đầu trung chuyển theo hướng tốt hơn, mà Vũ Châu sẽ ngày càng cằn cỗi.

“Vũ Thượng, ngươi suy bại quá nhanh, không nhìn rõ thế cục, cũng không có khả năng hiểu rõ hậu sự của bản thân, hậu tri hậu giác có chút không nhạy bén a.”

Quả nhiên, Đông Thắng Thần Châu có cường nhân lên tiếng chế nhạo lão nhân Vũ Thượng của Vũ Châu.

“Vũ Thượng, ta khuyên ngươi nên sớm lấy Vũ Châu làm tế phẩm bỏ lên bàn thời đi thôi, chúng ta ít nhiều sẽ hạ thủ lưu tình với ngươi.” Còn có người nói như vậy.

Những lời lẽ đơn giản như vậy nhưng lại lộ ra một phần chân tướng đáng sợ cùng tàn khốc, nếu như truyền đến đại địa Hồng Hoang thì sẽ dẫn đến phong ba không ngừng.

“Thiên thai còn chưa xuất sư, không nhất định có khả năng quật khởi, cũng chưa chắc có thể vô địch mà đối đầu với cao thủ của các châu. Cả đời Vũ Thượng ta chưa bao giờ biết cúi đầu.” Lão giả của Vũ Châu lên tiếng.

Bình Luận (0)
Comment