Nhóm dịch: Thiên Tuyết
“A, ngươi còn muốn che chở cho Vũ Châu? Vậy thì được, ngươi cứ tiếp tục đi, mười năm hai mươi năm nữa chúng ta sẽ thấy rõ ràng!”
“Ha ha, ngươi sẽ không cho rằng Vũ Châu sẽ thực sự xuất hiện một tiến hóa giả vang dội cổ kim đấy chứ? Vũ Thượng lão nhi a, ngươi thực sự đã suy bại đến trình độ nhất định rồi, cảm ứng với tương lai và đại đạo ngày càng suy yếu.”
Trong Vũ Châu, Vũ Thượng lão nhân trầm mặc, loại chuyện trước mắt này lão không có lời nào để nói, bản thân lão cũng tự cảm thấy vô lực, tràn ngập cảm giác mệt mỏi.
“Rửa mắt trông đợi, ta cùng mấy vị đạo hữu tiến hóa giả sẽ lặng lẽ chờ Vũ Châu khôi phục, sau đó xuất hiện một mãnh nhân, ha hả...” Có người cười to trào phúng.
...
Trên thực tế, không hề có người coi trọng Vũ Châu.
Ở lãnh thổ biên cương gần đó, phàm là tiến hóa giả đang chú ý đến sự việc này đều đang than thở, cảm thấy sinh mệnh của lão nhân Vũ Châu như ngọn đèn leo lắt, một chục hai chục năm sau có lẽ sẽ tắt ngúm rồi, trước đó đã dự đoán sai lầm!
Đông Thắng Thần Châu có trứng thạch noãn - thiên thai xuất thế, đây là dấu hiệu hưng thịnh, báo hiệu có thể xuất hiện thêm một vị Đại Năng nữa, mà Vũ Châu vốn dĩ cằn cỗi, lấy cái gì để so sánh đây?
Tất cả mọi người đều không tin Vũ Châu sẽ xuất hiện một mãnh nhân siêu việt, bởi nơi này không đủ “tiến hóa thổ nhưỡng” như thế.
“Không nên dễ dàng đưa ra kết luận, ta nghe nói sư phụ của lão nhân Vũ Thượng có khả năng còn sống, vẫn chưa hoàn toàn chết đi, nói không chừng thời khắc mấu chốt có thể giúp lão một tay .”
Có người lên tiếng, thế nhưng âm thanh không lớn, trong lời nói còn ẩn chứa ngữ khí không xác định.
“Được rồi đi, trong này có ẩn tình, dính đến đại chiến họa loạn đổ máu của Đại Năng thời cổ đại, ít nhắc đến thì tốt hơn, hơn nữa cũng không cần hy vọng cái gì.”
Sau đó, thiên địa triệt để yên tĩnh, không còn ai tiếp tục thảo luận nữa, bọn họ đều có nhiều kiêng kỵ.
...
Lúc này, Sở Phong hơi lộ ra vẻ đần độn, giữa mông lung, hắn thử mở to kim nhãn, thế nhưng hồn quang lay động, ánh sáng cực kỳ ảm đạm, lúc nào cũng có thể dập tắt.
Hắn kinh dị phát hiện bản thân không hề có nhục thân, đây rốt cuộc là nơi nào?
Xung quanh rất yên tĩnh, một mảnh tăm tối bao phủ.
Bản thân Sở Phong giống như bị nhốt trong một lồng giam, giống như đang ngủ say khoảng mấy kỷ nguyên rất lâu rồi.
Rất nhanh hắn đã thăm dò được trạng thái bản thân, chỉ dư lại một chút huyết tinh, cũng coi như lấp lánh, đây chính là tinh túy nhục thân cuối cùng của hắn, những thứ khác đều bị hủy diệt.
“Đây là bên trong hộp đá sao?” Sở Phong tự hỏi.
Hắn từ từ tập trung hồn quang ngưng tụ trong huyết dịch óng ánh kia, trạng thái bản thân liền tốt lên không ít, phát hiện bản thân xác thực đang ở trong hộp đá.
Hoặc là bây giờ có thể gọi là bình đá, thân cao ba tấc, mang theo phong cách cổ xưa, ngoại hình có chút giống cái đỉnh.
Sở Phong không hành động thiếu suy nghĩ, hắn hồi tưởng lại quá trình trải qua lúc đầu thai, không lẽ mang theo nhục nhân chuyển thế thất bại rồi sao? Vì sao hắn không xuất hiện trong cơ thể mẹ mà lại ở trong chí bảo cứu cực?
Nhớ đến đủ các loại mà hắn đã trải qua trên con đường luân hồi và vùng đất chung cực, quả thực là vừa đáng sợ vừa huyền bí quỷ dị, quá trình chuyển thế này quá đáng sợ, những hình ảnh kia, những phiến đoạn kia thực sự khiến hắn không thể tưởng tượng.
Không hề nghi ngờ gì nữa, những sự việc kia nếu như được Đại Năng cảm ứng hoặc là đích thân trải qua một lần, vậy thì Đại Năng đó nhất định sẽ thôi diễn ra được bộ phận chân tướng khủng bố.
Sở Phong than nhẹ, đến cuối cùng thì chỗ nào xảy ra vấn đề? Bởi vì mang theo nhục thân cho nên mới không có cách nào thuận lợi chuyển thế sao?
Hắn nhớ lại một chuyện, sau khi thoát khỏi tận cùng luân hồi thì nháy mắt sau cùng ấy hắn bị đánh một kích, trực tiếp đem hắn đánh nổ ở trong hộp đá.
Lúc ấy ba mươi ba Trọng Thiên Thảo và Lục Đạo Luân Hồi Huyết,... những thứ mà hắn mang ra từ vùng đất chung cực đều bị tiêu hao gần như sạch sẽ, những thứ dư lại cũng không nhiều, rất khó để hắn nhanh chóng khôi phục lại.
Mà một khắc kia, nắp bình đá bỗng dưng buông lỏng, vật chất tạo hóa vốn không còn bao nhiêu liền tràn ra ngoài một sợi, khiến hắn suýt chút nữa đã không còn cách nào để phục sinh.
“Hừm, một khắc kia ta đã cảm ứng được qua khe hở của bình đá, giống như phải đi đầu thai, trong mơ hồ khi xuyên qua khe hở của bình đá ta đã thấy được một thạch thai cửu khiếu kỳ lạ, chẳng lẽ thạch thai kia chính là nơi mà ta đầu thai vào?”
Sở Phong hoài nghi không thôi, hồn quang hợp thành hình thể, sắc mặt hắn ngày càng khó coi.
Bởi vì thời khắc mấu chốt, trường vực cứu cực nơi đó đã khiến hắn nổ tung, trên thực tế thì lọ đá cũng bởi vậy mà bị phù văn công kích, lại lần nữa bị đánh bay.
“Chẳng lẽ là vật chất tạo hóa trong bình đá tiết ra ngoài đã bị thạch thai kia lấy được một sợi?” Sở Phong lẩm bẩm, lại nói: “Hại ta thiếu chút nữa bỏ mình, ngươi thiếu ta một đại nhân quả.”
Thậm chí hắn còn hoài nghi, nếu như không có trường vực thần bí kia ngăn cản, hắn có thể đầu thai vào trong thạch noãn.
Sở Phong rùng mình một cái, hắn thực sự không muốn trở thành một thạch nhân cửu khiếu đâu, cho dù thoạt nhìn có thiên tư siêu tuyệt, khủng bố cùng phi phàm đến đâu đi nữa.
“Ta đáp xuống địa phương nào rồi?”
Sở Phong cảm thấy bản thân chắc chắn đã rời xa khỏi ngọn núi thai nghén ra thạch nhân cửu khiếu kia, lúc bình đá bị đánh bay trực tiếp biến mất trong hư không thì nó đã hoành độ vượt qua biên cương rộng lớn.
Trên thực tế, những sinh vật bảo vệ thiên thai lúc ấy đều từng có cảm giác, rằng bản thân nhìn thấy một đoàn sáng mơ hồ mang theo hỗn độn khí lao xuống, sau đó phát sinh ra va chạm mạnh, cuối cùng liền hóa thành một vòng lưu quang bỏ chạy.
Vệt lưu quang kia chính là bình đá!
“Ta đây cũng tính là lén đến dương gian rồi sao?” Sở Phong cười, mặc dù hồn quang đau nhức kịch liệt, thế nhưng hắn vẫn không nhịn được vui vẻ, ai có thể ngờ rằng đầu thai từ chung cực luân hồi lại có thể như thế này cơ chứ!
Hắn không có tiến vào trong mẫu thai, mà trực tiếp lấy hình thái nhục thân để xuất hiện.
Thế nhưng khi hồn quang hắn lập lòe, trong quá trình lấy máu tái sinh, Sở Phong không nhịn được sợ hãi mà kêu lên, hắn vốn dĩ vững như thái sơn, gặp chuyện mặt không đổi sắc, vậy mà bây giờ lại thất thố như thế.
“Ta là ai, tình huống gì thế này!?”
Sở Phong thực sự không dám tin tưởng, bởi vì hiện tại hắn đang nhìn thấy đôi tay khi sống lại của bản thân, dùng lực lắc lắc đầu, trong bình đá như có gió lốc quét qua.