Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Một đôi bánh bao nhỏ... trắng nõn non mềm!
Cảnh này quả thực có chút cay mắt, Sở Phong khó có thể tin nổi cánh tay của mình lại như thế này, béo múp míp, hắn chưa từng mập qua như vậy đâu?!
Quá đáng nhất chính là cánh tay hắn còn không nhỏ, tay áo tội nghiệp cộm lên, đây chính là đôi tay của trẻ nhỏ, mập thành từng khúc.
Toàn thân hắn không được tự nhiên, ngay lập tức đã lý giải được trạng thái của bản thân, tầm sáu bảy tuổi gì đó, cả người trắng nõn sạch sẽ, hơn nữa còn tròn vo, hắn trở thành một nhóc mập trắng bóc!
Sở Phong thề, hắn từ nhỏ đến lớn chưa từng béo qua.
“A nha!” Hắn kêu lớn, âm thanh rất non nớt, cái này khiến hắn suýt nữa đã tự quất cho bản thân một vả, bán manh sao? Tuyệt đối không phải, đây chính là âm thanh chân thực của hắn!
Sở Phong biết rõ tình huống, bản thân từng chết rất nhiều lần trong thạch quan, sau đó đều được vật chất tạo hóa cứu sống, rõ ràng trong người hắn có hiệu quả của dược trường sinh lưu lại cho nên mới khiến hắn “sinh trưởng ngược”.
Thế nhưng cứ như vậy mà phản lão hoàn đồng (1) quả thực đáng thẹn, làm sao lại trở thành một tiểu mập ú rồi?
(1)Phản lão hoàn đồng: Trở nên trẻ lại, khôi phục thanh xuân.
Bình thường mà nói thì bàn tay hắn thon dài, bây giờ thì sao, vươn ra nhìn một cái đã thấy mập thù lù, đơn giản chính là hai cái bánh bao nhỏ!
Sở Phong thi triển pháp thuật kính quang chiếu rọi ra hình ảnh toàn thân của mình, không nhìn thì thôi chứ nhìn xong hắn liền muốn sụp đổ, cả người mũm mĩm, trắng trẻo sạch sẽ, trở thành một nhóc mập ngây thơ khả ái.
Nhất là khi cười lên, hai mắt híp lại, hai con ngươi rất nhanh đã không thấy bóng dáng đâu.
Hắn há to miệng, muốn nói cái gì đó nhưng lại nói không ra. Hai mắt to tròn trong veo hữu thần đâu? Không nhìn thấy, sau khi cười liền híp lại thành một đường, trở thành hai khe hở hẹp dài!
“Tiểu mập ú!” Sở Phong nghiến răng nghiến lợi.
Thế nhưng nhìn hình phản chiếu lại giống như nhóc béo trắng toàn thân đầy thịt đang giả bộ tức giận, lại còn cố ý tỏ ra thâm trầm, bán manh đáng xấu hổ.
“Ông nội ngươi!”
Sở Phong thẹn quá hóa giận, một chiêu “thịt quyền” lập tức phi đến kính quang.
Thế nhưng trong Kính Quang Thuật lại chiếu ra một nhóc béo trắng núc ních thịt đang nhe nanh múa vuốt, làm thế nào cũng không thể hiện ra được khí chất hung dữ cần có.
Khi Sở Phong đối mặt với kính quang quả thực muốn sụp đổ, cái này nếu để người quen trông thấy thì hắn chẳng thiết sống nữa.
Sở Phong lảo đảo lùi lại, dáng vẻ giống như chóng mặt, lại giống như say rượu, ngày càng lộ rõ vẻ ngây ngô đáng yêu của nhóc béo ú.
Mợ nó, thực cay mắt a, hắn không chịu nổi dáng vẻ lúc này của mình đâu.
Bởi vì ngay cả bản thân hắn cũng muốn vươn tay nắn nắn khuôn mặt nhỏ núc ních thịt kia, ý nghĩ này thực sự quá đáng xấu hổ.
“Biến trở về như cũ, ta muốn khôi phục như cũ!”
Sở Phong ở chỗ này đấm ngực dậm chân, không ngừng lăn qua lộn lại, muốn trùng tu lại máu thịt, nhưng lại ngoài ý muốn phát hiện trong huyết nhục trắng nõn có năng lượng cực kỳ nồng đậm.
Xảy ra chuyện gì, vẫn không có tiêu hao hết? Đây là lắng đọng của thần dị chi lực, là một loại tồn trữ.
Sở Phong phẫn uất, hắn ngồi dưới đất, tâm trạng khá là buồn bực, thực sự có chút giận không nhịn được, hắn muốn nghĩ ra biện pháp khắc phục.
Sau đó, khóe mắt hắn rất nhanh đã lấp lánh ánh nước, nhìn vào kính quang chỉ thấy một nhóc mập mạp non mềm cả người đầy thịt đang giống như vừa khóc lóc vừa đá chân, chỉ kém điều lăn lộn ra đất.
“Ta là Sở ma đầu, ngạo nghễ âm gian, giết đến nỗi chư thần tránh lui, quỷ khóc thần gào, hiện tại nếu bị người ta nhìn thấy cảnh này... còn ra thể thống gì nữa!”
Hắn muốn khóc, đây là thành dáng vẻ gì a.
Đặc biệt là hắn trông thấy rất rõ ràng, mỗi động tác của bản thân đều có chút không hài hòa, không hề tương xứng với phong cách khí chất lúc trước, gai mắt đến độ khiến cho hắn muốn đánh cho nhóc mập trong gương kia một trận.
Sở Phong quả thực muốn tát cho chính mình một bạt tai, thế nhưng... đau vẫn ở trên người hắn a.
Chuyển thế đầu thai, ngoài ý muốn vượt qua đến nơi này, kết quả lại trở thành dáng vẻ như vậy, quá đáng xấu hổ.
Sở Phong cẩn thận mở ra nắp bình, hắn không biết ngoại giới lúc này là tình huống gì, hiện tại bình đá không còn là dạng bán trong suốt nữa, bởi vậy nên không nhìn được cảnh tượng bên ngoài.
Trong nháy mắt, hắn kêu thảm một tiếng, toàn thân bị thiêu đốt, lửa đốt đến đau nhức, ngay cả hồn quang của hắn cũng kích động, chập trùng mãnh liệt.
Sở Phong nhanh chóng khép kín nắp bình, khắp người toàn là lửa, chính xác mà nói thì chính là dương khí, hơn nữa còn cực kỳ nồng, đến nỗi thiêu đốt cả hắn, chuyện này khiến hắn chấn kinh không thôi?
Phải biết rằng hắn chính là Thần Vương, vậy mà chuyển thế đến dương gian lại có kết cục là bắt đầu tự thiêu?
Sắc mặt Sở Phong xanh lét, suy nghĩ linh tinh một hồi, sẽ không phải là vùng đất chung cực còn đang thanh toán chưa xong với hắn đấy chứ, sự tình vẫn chưa hoàn toàn kết thúc?
Sở Phong nghĩ đến các loại khả năng, hắn khó có thể quên được những gì khủng bố và quỷ dị mà bản thân đã trải qua trên con đường luân hồi, trong đó lộ ra vẻ yêu tà, còn có các loại huyền bí.
Vốn là vùng đất luân hồi, thế nhưng ngay cả các loại như Hồng Trần Hải, ba mươi ba Trọng Thiên Thảo đều có, điều này quả thực lộ ra khí cơ không tầm thường.
“Ừm, trở nên gầy một chút?!” Sở Phong sửng sốt, một phen chịu khổ qua đi thì cơ thể hắn không còn mập mạp như vậy nữa.
Sở Phong cân nhắc lại, theo lý mà nói thì hắn đã đầu thai đến dương gian, thành công vượt qua tử kiếp, sẽ không bị nhắm tới nữa mới đúng.
“Ngô, ta hiểu rồi, bởi vì ta vận chuyển cả nhục thân qua đây, một đường hành tẩu giữa con đường luân hồi, trước khi tiến vào vòng xoáy kia đã nhiễm phải dượng lớn vật chất âm khí!”
Nơi nào có âm khí còn nặng hơn cả địa phủ, nơi nào còn thần bí hơn cả vùng đất chung cực luân hồi đây? Thế nhưng hắn một đường đều mang theo cả nhục thân xông qua, tất nhiên sẽ tích lũy phải lượng lớn năng lượng âm gian nồng đậm.
Thậm chí có thể nói, loại vật chất đặc thù này còn nhiều hơn rất nhiều lần những gì mà hắn tích lũy được trên vũ trụ của hắn ở Địa Cầu.
“Cho nên, ngay khi ta vừa đến dương gian liền nhất thời giống như thiên lôi dẫn ra địa hỏa, dẫn phát ra phản phệ kịch liệt, dương khí muốn đốt cháy “âm linh” ta đây? Quy tắc của dương gian thực đúng là hoàn thiện, không đơn giản.”