Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 2122 - Chương 2122: Không Tin Tà (2)

Thánh Khư Chương 2122: Không tin tà (2)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Nghĩ đến đây, Sở Phong cảm thấy an tâm hơn rất nhiều, chỉ cần không phải vùng đất chung cực luân hồi thanh toán với hắn thì tất cả đều tốt, con đường kia quả thực đã lăn lộn giày vò hắn đến phát điên, những chuyện hắn đã trải qua đến bây giờ ngẫm lại đều cảm thấy sợ hãi.

Khi mở ra nắp bình một lần nữa, một cỗ ánh lửa trực tiếp bổ nhào đến hắn, đốt Sở Phong một trận đến nhe răng trợn mắt, nhục thân phát ra âm thanh xuy xuy không ngừng, âm vụ dâng lên.

Hắn có chút run rẩy, bất luận như nào thì quá trình này cũng giống như đang thiêu cháy âm thi vậy, hơn nữa còn có âm khí tràn ra, nhục thân của hắn đáng sợ như thế sao?

Ở dương gian mà nói, hắn gần như thức sự giống với quỷ vật.

Chỉ là hắn thân làm Thần Vương, làm sao lại cảm nhận được loại đau đớn kịch liệt như thế?

Xoẹt!

Sở Phong vọt ra ngoài liền thấy rõ tình huống. Đây là dưới lòng đất, nham thạch nóng chảy sôi trào, đồng thời còn có một chùm ánh lửa rất kỳ dị đang bao phủ nơi này, thiêu đốt bình đá và hắn.

Không nghi ngờ gì nữa, khi bình đá bay đến lãnh thổ dương gian, cuối cùng đã tiến vào nơi sâu dưới lòng đất.

Sở Phong lập tức ngộ ra, nơi này có một chùm địa hỏa nào đó, vốn dĩ là ở địa giới dương gian, lại thêm vào hỏa diễm kỳ dị, cái này khiến hắn muốn không chịu tội cũng không được.

Vèo!

Sở Phong mang theo bình đá quả quyết trốn chạy, hướng thẳng trên mặt đất mà phóng đi.

Nếu như có Thiên Nhãn thì có thể thấy được một nhóc mập trắng tròn đang chạy trốn như kẻ trộm dưới lòng đất, một đường xông ra khỏi nơi sâu, xuất hiện trên đại địa Hồng Hoang.

Mới ngoi đầu lên khỏi mặt đất, Sở Phong còn chưa kịp lĩnh hội thế nào gọi là dương gian mênh mông đại địa bao la hùng vĩ, liền cảm thấy da đầu tê dại, trong hư không lóe lên ánh sáng, ầm một tiếng, một đạo lôi điện đã bổ xuống nơi này, đem hắn đánh đến nỗi toàn thân cháy đen, ngay cả khóe miệng cũng đang run rẩy.

“Kẻ mập như vầy chẳng lẽ không được khoản đãi sao hả!?” Sở Phong tức muốn bốc khói.

Hắn đây chỉ mới vừa hiển hóa ở dương gian mà thôi, vậy mà đã bị đánh cho một “ám côn”, quá đau đớn, cũng khiến hắn cực kỳ khó chịu.

Hô một tiếng, cả người Sở Phong đang bốc cháy, bị thiệm điểm kia thiêu đốt, bởi vì sấm sét là vật chất dương cương nhất, so với du lịch giữa dương khí thiên địa còn đáng sợ hơn.

Sở Phong cảm thấy đầu to như đấu, đây thực sự là tra tấn giày vò thống khổ nhất.

Hắn ngẩng đầu nhìn trời, không có mưa, trời trong đến vạn dặm, thế mà hắn lại bị sét đánh!

Ầm!

Lại một đạo sấm sét nữa rơi xuống, đánh cho trước mắt Sở Phong đều biến thành màu đen, toàn thân co giật, hồ quang điện nhảy múa tứ phía, đây quả thực không phải hồi ức và trải nghiệm tốt đẹp gì cho cam.

Hắn lập tức ý thức được, đây không phải là lôi điện vô duyên vô cớ đánh xuống, mà chính là trời phạt!

Hắn làm khách nhân đến từ âm gian, nhảy ra từ vùng đất chung cực luân hồi, quanh người nồng đậm âm khí, bị quy tắc của đại địa Hồng Hoang này cảm ứng được, bởi vậy mới bổ xuống sấm sét để trừng phạt hắn.

Đối với dương gian mà nói, hắn chính là một cái yêu nghiệt xông ra từ âm gian, nhất định phải chịu sét đánh.

Giống như một số lão thú trong núi trở thành tinh, muốn tiến hóa thành công thì trước hết phải độ qua lôi kiếp.

“Các ngươi đây là đang kỳ thị, nói cái gì mà chúng sinh bình đẳng, vạn giới như một? Nếu như vậy thì đưa ra lên lớp đầu tiên đi thôi.”

Tuy tằng trong miệng thì nói như vậy, thế nhưng trong lòng Sở Phong lại rõ ràng hơn ai hết, hắn chính là người thoát ra từ nơi sâu của địa phủ, nếu như không bị sét đánh thì mới là không bình thường.

Xoẹt!

Một đạo sấm sét đen trắng giao hòa bổ xuống khiến sắc mặt Sở Phong triệt để thay đổi, cấp tốc xoay người tiến vào lòng đất, thế nhưng hắn vẫn bị đạo sấm sét đen trắng kia đánh trúng, tầng đất sâu kia cũng bị đánh tung.

Thứ này chính là lôi điện âm dương giao thoa với nhau, uy lực cực kỳ khủng bố, cho dù Sở Phong đã có thân thể Thần Vương thì vẫn chịu không nổi loại công kích kia, suýt chút nữa đã bị đánh chết.

Qua một khoảng thời gian rất lâu thì Sở Phong mới trùng tổ lại nhục thân và hồn quang, trong lòng vẫn còn sợ hãi không thôi, mới tiến vào dương gian đã không được mảnh đại địa Hồng Hoang này chấp nhận, chuyện này quả thực là nguy hiểm.

Đây cũng không chỉ độ kiếp đơn giản như vậy, mà là một loại mảnh vỡ đại đạo nào đó chảy xuôi, muốn bóp chết loại sinh vật chui ra từ trong luân hồi như hắn.

Sở Phong suy nghĩ, hắn vẫn nên nhanh chóng diệt trừ âm khí trong cơ thể đi thôi, làm sao để cho bản thân không còn khác biệt với sinh vật ở thế giới này mới được, phải tiếp nhận dương khí cuồn cuộn rửa tội.

Hoặc là có thể đi lên con đường mạnh nhất, cũng có thể không cần lo lắng thiên kiếp tương ứng.

“Kỳ quái, không có sinh vật nào độ kiếp a, chẳng lẽ là địa long chuyển thân?” Trên mặt đất có người lên tiếng.

Kia chính là hai người thợ săn, đi ngang qua vùng núi nơi này, thuận tiện đến đây quan sát.

Sở Phong kinh ngạc, thợ săn dương gian đều không phải tiến hóa giả yếu kém, mạnh hơn người bình thường rất nhiều, quả thực không đơn giản chút nào.

Hắn phải tìm hiểu rõ ràng mảnh đại địa Hồng Hoang này một phen, chuyện này đối với hắn là mở ra một thế giới xa lạ mà bao la hùng vĩ.

“Có chút cổ quái, địa thế của vùng non sông này rất kinh người sao, hay là nói đại địa của dương gian vốn không tầm thường, vậy mà có thể bảo hộ ta không tiếp tục bị sét đánh nữa.”

Sở Phong kinh ngạc không thôi, hắn chờ rất lâu cũng không thấy còn sấm sét giáng xuống nữa.

Như vậy cũng tốt, miễn cho bị ngoại giới chú ý, bị người ta phát hiện.

Thế nhưng hắn xác thực cần phải độ kiếp, chỉ có điều không thể tiến hành dưới tình trạng trời xanh mây trắng như vậy được, mà phải lựa chọn ngày mưa dông để thuận tiện che giấu.

Sở Phong nghĩ nghĩ liền chạy sâu vào trong lòng đất, muốn dùng chùm hỏa diễm đặc thù kia để ngao luyện âm khí của bản thân, không nhất định phải trải qua lôi kiếp rửa tội, hỏa quang chí dương cũng có thể làm vậy.

Nham tương trong lòng đất tỏa ra ánh sáng đỏ lập lòe ẩn chứa dương khí nóng rực, hơn nữa còn có địa hỏa hồng diễm giống như hoa lan đang nở rộ khoe sắc ở nơi đó.

Tất cả nham thạch và thạch bích gần đó đều là màu đen, phát ra ánh sáng nhàn nhạt.

“Thực sự là tra tấn a.”

Sở Phong chủ động đốt cháy chính mình, đau đớn khiến hắn phải nhe răng trợn mắt, trong lúc nhất thời huyết nhục đều phát hỏa, hồn quang xẹt xẹt rung động, luyện hóa ra diện tích lớn âm vụ.

Bình Luận (0)
Comment