Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Trong bản chép tay nọ có đề cập đến một số câu, thế nhưng không nói rõ ràng tỉ mỉ.
Vừa nhắm vào âm khí nồng đậm, lại vừa nhắm vào đứa trẻ trời sinh có tu vi, hừ hừ, còn để người ta sống không vậy?! Sắc mặt Sở Phong cực kỳ khó coi.
Mấy ngày sau, hắn cuối cùng cũng không nhịn được mà đi ra ngoài khảo nghiệm để chứng thực, lần này hắn cực kỳ cẩn thận, chú ý quan sát biến hóa cùng huyền bí của thiên địa.
Một đạo thiểm điện màu đen bổ xuống khiến hắn nổ tung, thiếu chút nữa không kịp trốn về, căn cơ tiến hóa của hắn lại lần nữa chịu tổn thương.
Sắc mặt Sở Phong biến đen, một câu cũng không nói nên lời, chỉ tập trung khôi phục cơ thể. Sau khi nghiên cứu bản chép tay tối cường, hắn liền tin tưởng mấy đạo sấm sét kia là nhắm vào người chuyển thế có mang theo căn cơ tiến hóa.
Sở Phong không dám tiếp tục mạo hiểm nữa, sơ sẩy một chút thôi liền bị trấn sát, dù sao thì loại lôi đình kia cũng quá khủng bố.
“Tóm lại thì vẫn là bản thân chưa đủ mạnh, bản chép tay có đề cập đến kì tài ngút trời mạnh nhất sẽ có biện pháp đối phó với những đạo lôi kiếp khủng bố và cổ quái kia.
Sở Phong tự nhủ, ngàng càng khát vọng bước lên con đường của chính mình, để mỗi cảnh giới đều hoàn mỹ.
Đến lúc ấy, đừng nói là Xích Minh, ngay cả mấy vị thần chích đứng đầu thiên hạ lợi hại hơn hắn có đến thì cũng không có khả năng khiêu chiến vượt cấp với hắn.
“Ta phải trở thành một trong những thần linh mạnh nhất lịch sử!”
Sở Phong nghĩ tới nghĩ lui, từ trong các loại Hô Hấp Pháp đến bản chép tay tối cường, lại đến những điển tịch về trường vực và bí thuật dị trường, cuối cùng liền nhăn mày, quyết định thử một phen.
Toàn thân Sở Phong phát sáng, sau đó các loại đạo hạnh cùng năng lượng liền nội liễm lại, ngưng tụ ở trong bụng. Tình trạng này giằng co mất mấy ngày, cuối cùng thì một thân đạo hạnh của hắn cũng ngưng tụ lại thành một viên Kim Đan.
Sở Phong há miệng phun ra, trong tay nhỏ mập mạp liền xuất hiện một viên Kim Đan lớn cỡ quả nhãn, khắp người đều có phù văn phức tạp, lưu quang lung linh, thần thánh vô cùng.
Cái này chính là một thân đạo hạnh của hắn, kết hợp cả dị thuật, trường vực, bản chép tay tối cường và các loại Hô Hấp Pháp tinh luyện mà thành, không ngờ lại thực sự thành công!
Viên Kim Đan này liên quan đến rất nhiều thứ, nếu như bị người khác ăn mất thì hắn cũng chẳng còn chỗ để mà khóc, cho dù các cảnh giới không phải mạnh nhất, đều có các loại khuyết thiếu, thế nhưng cũng đại biểu cho quả vị của một vị Thần Vương.
Kim Đan đặt ở bên ngoài, hắn quả thực không thể yên lòng.
Hắn của hiện tại, sau khi phun ra viên Kim Đan tràn đầy phù văn tàn phá liền trở thành một đứa trẻ có thể lực tốt, nhưng chỉ tương đối với những đứa trẻ bình thường mà thôi.
Phải biết là, một thân thực lực của hắn lúc này đều không còn, đạo hạnh tiến hóa đều nằm trong những phù hiệu dày đặc rườm rà của viên Kim Đan kia!
Sở Phong thu nó vào trong cơ thể, suy nghĩ một chút liền quyết định đặt cối xay nhỏ màu xám vào trong đó, cuối cùng liền thử áp Kim Đan chế giữa hai cối xay.
Trong nháy mắt, sương mù tối tăm liền bao trùm nơi này.
“A, tất cả khí tức đều giống như hoàn toàn ngăn cách với ngoại giới?” Sở Phong hoài nghi, hắn thực sự có loại cảm ứng như vậy, chẳng lẽ là ảo giác sao?
Sở Phong nghĩ một chút liền đi ra khỏi bình đá, cẩn thận đề phòng, quả thực không có lôi đình giáng xuống nữa.
Cho dù là đứa trẻ thì hắn cũng có thể lực siêu cường, một hơi leo lên khỏi mặt đất, hai mắt to tròn ngước nhìn bầu trời, tuy rằng mây đen dày đặc, thế nhưng vẫn không có sấm sét bổ xuống như cũ.
Sở Phong cười tươi như hoa, gương mặt nhỏ của hắn tràn ngập ý cười, vui vẻ không gì sánh được, hắn đã giải quyết được triệt để hậu hoạn, đồng thời còn có thể từ đây bước lên con đường mạnh nhất.
“Vật chất bổn nguyên màu xám rất cổ quái, xen lẫn giữa hữu hình và hư vô, người ngoài không thể cảm nhận được.” Sở Phong rất vừa ý, lúc này bản thân hắn có thể che đậy tất cả.
Đạo hạnh của bản thân không bị tiêu biến, lúc này chỉ là tạm thời phong ấn mà thôi.
Nếu cần, hắn có thể trực tiếp thả ra Kim Đan. Tất nhiên, hắn nghĩ đến hậu quả liền cảm thấy đau đầu một trận, trừ khi lâm vào hoàn cảnh tuyệt vọng, bằng không thì căn bản không thể dùng, hắn đoán chừng ngay cả một kích còn chưa có cơ hội phát ra thì trước đó bản thân đã bị lôi đình diệt gọn rồi.
“Chùm địa hỏa này có chút kỳ lạ, không phải là vật tầm thường. Thế nhưng lúc này địa hỏa đối với ta mà nói không có tác dụng gì cả, có cơ hội lại tiếp tục nghiên cứu vậy.”
Sở Phong trở lại trên mặt đất, mang theo hộp đá, quyết định rời khỏi nơi này, bởi vì nơi này lưu lại không ít vết tích bị sét đánh, nếu để người ta phát hiện liền không ổn.
Chẳng qua là lúc này hắn đang sầu muộn, bản thân quá nhỏ bé, lại còn ở chuồng hở mông, tay còn cầm theo lọ đá, cảnh này cũng quá chói mắt, muốn không thu hút sự chú ý cũng không được.
Cuối cùng, hắn tiến vào bên trong bình đá, thả ra Kim Đan, sau đó khống chế bình đá phi xa mấy trăm dặm, lúc này mới dừng lại.
Nơi này là một vùng núi mang theo khí tức man hoang, Sở Phong phát hiện ra một số dấu vết thường tới lui nơi này của thợ săn, hắn đem hộp đá giấu đi, sau đó suy nghĩ đến chuyện sau này.
Ầm ầm!
Mưa to xối xả, sấm sét nổ vang, trong đêm tối, tiếng mưa rơi đặc biệt lớn.
Lúc đầu Sở Phong quả thực bị dọa đến nhảy dựng, cho rằng lại bị sét đánh, kết quả liền nhận ra bản thân sợ bóng sợ gió một hồi, chỉ là cơn mưa bình thường mà thôi.
Sau nửa đêm, Sở Phong kinh dị, lông tơ toàn thân dựng đứng, tuy rằng hắn đã không còn là Thần Vương, đạo hạnh lại còn hóa thành một viên Kim Đan, bị áp chế giữa cối xay nhỏ màu xám, thế nhưng trực giác của hắn vẫn nhạy cảm như cũ.
Rất nhanh Sở Phong đã xù lông, trong cơn mưa có vài đầu hung thú da lông mang theo máu, trên người tản phát ra hơi thở cực kỳ thảm liệt, chúng đang đi ra từ sâu trong núi.
Thần Vương!
Sở Phong chấn kinh, đây là tình huống gì, chi dù là ở dương gian thì cũng không đến nỗi liền một lúc xuất hiện mấy tiến hóa giả cấp Thần Vương như vậy đi.
Chứ đừng nói là vài con hung thú bị thương, đi cùng một chỗ như vậy quả thực rất hiếm thấy.
Sau đó, hắn trông thấy một nữ tử dưới cơn mưa tầm tã, giống như chân tiên tử đang hoành độ trường không, vài con hung thú Thần Vương theo sau nàng ta mà tới.
“Ta đây là muốn nhiều một vị tỷ tỷ, hay là nhiều thêm một nương (2) a?” Sở Phong mặt thô dày ở đó mà lẩm bẩm, trên gương mặt non nớt nở nụ cười cực kỳ vô sỉ.
(2) Nương: Nương ở đây chính là mẹ, mẫu thân.