Nhóm dịch: Thiên Tuyết
“Oa oa oa...”
Trong đêm mưa, Sở Phong xé cuống họng kêu lớn, biểu hiện ra tư thái của đứa trẻ khóc lớn, đương nhiên hắn không có khóc, có nhiều nước mưa như thế là đủ rồi.
Bằng không thì hắn thực sự muốn mở miệng cười lớn, hoặc là mở miệng gọi tiên tử, nếu như vậy thì e là sẽ bị người ta trực tiếp xách cổ lên nghiên cứu triệt để, quá không bình thường.
Thế nhưng rất nhanh sắc mặt của hắn liền thay đổi, bởi vì vị nữ tử bạch y phiêu phiêu giống như chân tiên tử kia, tuy rằng đã nhìn thấy hắn từ trong màn mưa, thế nhưng nàng ta không hề để ý đến hắn!
Ầm ầm!
Đại địa run rẩy, dãy núi này đều đang rung động, vài đầu hung thú kia con nào con nấy đều hung tàn khủng bố, da lông mang theo vết máu, khi đồng thời chạy qua giống như xảy ra địa chấn.
Cơ thể bọn chúng đều giống như một ngọn núi nhỏ, tất cả đều là hung thú cấp Thần Vương. Loại sinh vật này cho dù là ở dương gian cũng tính là rất mạnh, có thể khiến cho thủ lĩnh của các bộ lạc kiêng kỵ.
Ngày thường ở giữa mảnh đất đại hoang này, các tộc trưởng cũng rất khó nhìn thấy một con, bởi lẽ chúng đều ẩn cư trong nơi sâu nhất của sơn mạch.
Hiện tại lại có năm hung thú đang sánh vai mà đi, một đường chạy ra, máu trên da lông còn đang nhỏ giọt, lúc này chúng nó đã để ý đến Sở Phong, muốn xông qua chỗ hắn.
Sở Phong nhếch miệng, rất muốn trù ẻo một phen. Không dẫn đến vị tiên tử tỷ tỷ thì cũng thôi, kết quả lại triệu đến vài con hung thú cấp Thần Vương, nếu như hắn không nhảy lên chạy trốn thì sẽ trực tiếp bị giẫm chết dí a.
Kịch bản này không đúng! Sở Phong cảm thấy to đầu, cái này không giống với dự liệu của hắn a. Trong ngọn núi hoang dã này, một vị tiên tử tuyệt đại có khí chất xuất chúng siêu trần thoát tục, khi nhìn thấy một đứa trẻ bị vứt bỏ không phải nên nổi lên lòng trắc ẩn hay sao, sau đó ra tay cứu giúp?
Nàng ta làm sao lại không để ý đến hắn cơ chứ? Sở Phong muốn nhảy dựng lên, sau đó vắt chân lên cổ chạy trốn!
Mấy con hung thú kia đều mở to cái miệng như chậu máu, hai mắt đáng sợ trừng lớn như lồng đèn, hơi thở rung động cả đại hoang, thực sự quá mức khủng bố, giống như muốn lật tung Cửu Trọng Thiên.
Thời khắc mấu chốt, nữ tử kia cũng ra tay, một đoàn ánh sáng mông lung bao trùm lấy Sở Phong, đem hắn bảo hộ ở trong đó.
Vèo một tiếng, Sở Phong được đưa qua bên đó, đến bên cạnh nữ tử nọ, thoát khỏi thảm cảnh bị hung thú cấp Thần Vương dẫm đạp.
Đến gần bên cạnh, Sở Phong ngày càng phát hiện ra nữ tử này không hề đơn giản, khí tức tiên gia trên người quá nồng đậm, da thịt toàn thân trắng nõn như tuyết, sợi tóc đen nhánh đến phát sáng, con ngươi sâu thẳm mà mỹ lệ, giống như muốn phi thăng lên trời, mang theo quang vũ giống như tiên tử thực sự.
Quan trọng hơn cả là nàng ta mỹ lệ vô song, phải nói là thế gian hiếm thấy.
Một thân y phục trắng noãn bay múa trong màn mưa càng phô lên vẻ siêu nhiên vượt xa cõi trần của nàng ta, giống như tiên tử không dính khói lửa nhân gian, chỉ có điều dáng vẻ của nàng quá mức lãnh diễm, thậm chí còn có chút lãnh đạm.
Sở Phong bị nàng cách không thu lại gần, nguyên bản còn đang suy nghĩ xem nên làm sao để biểu hiện tự nhiên một chút, làm sao cho giống với dáng vẻ của đứa trẻ tám tháng tuổi.
Kết quả hắn liền phát hiện bản thân đang ở trước mặt mỹ nhân tuyệt thế này, một chút cũng không thể cử động, treo ở nơi đó, mà tiên tử cường đại kia cũng đang quan sát hắn.
Khuôn mặt nữ tử hình trái xoan, làn da trắng nõn phát ra ánh sáng, đồng tử cũng tràn ngập linh khí, thế nhưng cũng hơi lạnh lùng, nhất là sau khi nàng ta chú ý đến tiểu họa mi của Sở Phong, đôi mày thanh tú liền nhíu lại.
Sở Phong cảm thấy giữa hai chân lạnh lẽo không thôi, suýt chút nữa đã nhảy dựng lên chạy trốn, bị người ta nhìn chằm chằm như vậy, cho dù là trong trạng thái đứa nhỏ thì hắn cũng cảm thấy cả người không được tự nhiên.
Thế nhưng không đợi hắn suy nghĩ nhiều, mỹ nhân bạch y giống như bước ra từ trong tranh kia đã trực tiếp vung tay áo, vèo một cái đã ném hắn đi.
Mợ nó! Này là cái tình huống gì?
Sở Phong có chút choáng váng, cái này cùng với những gì hắn dự đoán không giống a, không phải tiên tử sẽ thu nhận đứa trẻ bị vứt bỏ, sau đó thu làm đệ tử, hoặc là nhận hắn làm đệ đệ?!
Làm sao... làm sao lại ném hắn đi như thế?!
Hắn rất muốn nói các loại truyền thuyết dân gian đều không đáng tin cậy!
Cái gì mà tiên tử nương, cái gì mà chân tiên tỷ tỷ, căn bản không nên tin tưởng những thứ này có biết không! Đây chính là ma nữ vô tình a, nào có người nào tùy tiện ném một đứa trẻ sơ sinh như thế?
Thậm chí trong quá trình này, nàng ta còn chưa từng đụng vào Sở Phong, chỉ là thoáng nhìn qua tiểu họa mi của hắn liền biểu lộ căm ghét, trực tiếp vứt đi luôn.
Sở Phong hoài nghi nghiêm trọng nữ ma đầu bạch y này đến từ môn phái chỉ có toàn nữ, nếu không thì làm sao lại chán ghét cùng kỳ thị hắn như vậy?
Sẽ bị ngã chết? Trong lòng Sở Phong không phục, chẳng lẽ bây giờ phải bại lộ thân phận đứa trẻ sơ sinh có thực lực cấp Thần Vương?!
Thế nhưng nữ tử này nhìn thế nào cũng không đơn giản, một người mà thôi, thế nhưng đã dọa cho mấy hung thú cấp Thần Vương phải chạy trốn để thoát mạng, đây là thực lực khủng bố cỡ nào?
Sở Phong cực kỳ nghi ngờ, cho dù hắn mạo hiểm bị sét đánh mà triển khai ra thực lực của bản thân thì cũng có khả năng bị nữ ma đầu này cho lên thớt.
Chẳng qua là luôn có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, cuối cùng có một đôi tay mềm mại đỡ lấy hắn, đây là một người thị nữ từ trong bóng tối xông ra, ôm hắn ở trong tay.
“Tiểu thư, đứa trẻ này...”
Vậy mà lại là một thị nữ tiên tử bạch y tuyệt sắc, giống như u linh bảo vệ trong bóng tối, rất ăn ý phối hợp, ngay khi Sở Phong bị tiểu thư nhà cô ném ra hướng này thì cô đã ra tay đón lấy.
Dung mạo của thị nữ cũng rất đẹp, là một giai nhân hiếm thấy, tư thái thướt tha, khí chất dịu dàng như tiểu thư khuê các, tuyệt đối không giống thị nữ chút nào, giống như cải trang thành như vậy hơn.
“Gân cốt nó không tầm thường, có chút thiên tư.” Nữ tử bạch y lên tiếng, âm thanh mang theo từ tính, trong gợi cảm còn có phần lạnh lùng.
Thị nữ thanh xuân phơi phới nghe vậy liền cả kinh, trên dung mạo xinh đẹp xuất hiện vẻ ngạc nhiên, có thể được tiểu thư nhận xét là đứa trẻ có thiên phú vậy thì đứa nhỏ này khẳng định cực kỳ kinh người.