Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Dù sao đi nữa thì cô đã đi theo bị tiểu thư có lai lịch đáng sợ này rất lâu, bản thân tiểu thư nhà cô tuổi còn trẻ đã danh chấn đại địa Hồng Hoang, xếp hạng cực kỳ chói lọi trên Thần Vương Bảng.
“Tiểu thư muốn thu lưu cô nhóc này sao?” Thị nữ hỏi, đôi mắt to tròn khẽ chớp, mang theo dáng vẻ ước ao.
Bời vì cô cảm thấy đứa trẻ này rất đáng yêu, mắt to trong veo, không khóc không nháo, lại còn vươn ra một đôi tay nhỏ cười với cô, muốn để cô ôm một cái.
Trong nháy mắt cô liền cảm thấy bản thân rung động, ôm đứa nhỏ trên tay vào lòng, mang theo nụ cười, cúi đầu nhìn tiểu gia hỏa này.
“Không thu, quay lại tìm một thành trì hoặc một bộ lạc thả xuống là được rồi.”
Vị tiểu thư tuyệt sắc nọ buông một câu khiến Sở Phong cạn lời, nhưng tóm lại cũng tính là không tệ rồi, nữ ma đầu kia cuối cùng cũng không đem hắn vứt ở nơi hoang dã hẻo lánh này.
Nhưng mà không chờ hắn thở ra một ngụm thì đã nghe thấy vị tiểu thư cấp Thần Vương kia nói một câu: “Loại chuyện vứt bỏ một đứa trẻ ở trong rừng núi hoang vu này có chút cổ quái, lát nữa để ta đích thân tra xét linh hồn nó thử xem.”
Sở Phong cảm thấy lát nữa bản thân cần đem tinh thần đắm chìm vào trong cối xay màu xám, dùng nó để ngăn cách.
Vật chất màu xám đặc thù kia đan xen giữa hữu hình và vô hình, ngay cả Thần Vương cũng không thể dò xét đến.
Răng rắc!
Sấm sét vang dội, ánh sáng chói mắt chiếu sáng những vũng nước trên mặt đất, nham thạch cùng núi non ở gần đó thoạt nhìn đều có cảm giác vô cùng áp bách.
Hai nữ tử xuất hiện dưới đêm mưa như vậy, lộ ra vẻ thần bí không gì sánh được.
“Các ngươi đều quay về đi, không được xông vào mảnh sơn mạch này gây hại đến bộ lạc gần đó, cũng không cần nói cho người khác ta đã từng đi qua đây.”
Tiên tử bạch y lên tiếng cảnh cáo năm con hung thú cấp Thần Vương.
Lúc này, năm con hung thú đều sớm nằm sấp trên mặt đất, dáng vẻ nơm nớp lo sợ, bị áp chế đến nỗi không dám ngẩng đầu.
Loại sinh vật cấp bậc này chưa từng khép nép run rẩy như vậy đâu? Chúng nó nguyên bản xưng vương một phương, vậy mà ngày hôm nay lại bị áp chế thành dáng vẻ như thế. Phải biết là nếu hành tẩu ở ngoại giới thì bọn chúng cũng có thể khiến cho các tộc sợ hãi, thậm chí còn được cung phụng, dâng lên các loại tế phẩm.
Thế nhưng lúc này bọn chúng lại không dám tỏ một chút thái độ nào, bởi chúng nó tận mắt trông thấy vị nữ tử kia đi ra từ Hắc Vực ở nơi sâu trong ngọn núi này.
Hắc Vực trong mảnh đại hoang này là một tuyệt địa, rất lâu trước đó có từng có chư thần hợp tác công phá rất nhiều năm, nhưng cũng không biết đã chết bao nhiêu vị thần và Thần Vương, thi cốt chất chồng, nghe nói còn có Thiên Tôn bỏ mạng ở đó.
Khu rừng rậm màu đen kia có năng lượng rất khủng bố, khiến người ta nhìn mà sợ hãi, không có ai dám tùy tiện tiếp cận.
“Ngô, Chân tiên tử Cơ gia, không ngờ lại ngẫu nhiên gặp mặt ở nơi này, chúng ta thực sự có duyên a.”
Đúng lúc này, một nam tử cũng đi ra từ trong màn mưa, điện quang kịch liệt quấn quanh người, hắn ta vượt qua sơn mạch, sau đó đáp xuống, khí tức mà hắn ta phát ra còn đáng sợ hơn năm con hung thú cấp Thần Vương kia cộng lại.
Khí thể hắn ta tuy rằng rất lớn, thế nhưng sau khi đáp xuống lại ôn tồn ưu nhã, một đầu tóc dài tuyết trắng, khuôn mặt trắng nõn như ngọc mang theo nụ cười, lên tiếng chào hỏi với tiên tử bạch y kia.
“Lê Cửu Tiêu, hóa ra là ngươi ở phía sau theo dõi, thấy thú vị không? Vẫn muốn đại chiến thêm một trận với ta sao?” Cơ tiên tử lên tiếng, bình tĩnh mà tự tin.
Ở bên cạnh, thị nữ xinh đẹp ôm Sở Phong cũng lên tiếng, nói: “Lê công tử, tuy rằng ngài danh chấn đại địa Hồng Hoang, thế nhưng theo đuổi tiểu thư nhà ta có chút quá phận rồi, tiểu thư nhà ta không thích ngài.”
Trong lòng Sở Phong không thể bình tĩnh, lai lịch của nam tử kia hình như rất lớn, vậy mà có thể danh chấn đại địa Hồng Hoang, quả nhiên có chút kinh người.
“Không có, chỉ là tình cờ gặp mà thôi.” Nói đến đây, con ngươi của Lê Cửu Tiêu liền co lại, hắn ta nhìn chằm chằm vào Sở Phong đang được thị nữ xinh đẹp ôm trong lòng, kinh ngạc hỏi: “Đứa trẻ này là?”
“Lôi Chấn Tử (1).” Thị nữ xinh đẹp thuận miệng đáp một câu, muốn bổ sung thêm đây là đứa trẻ bị vứt bỏ mà tiểu thư nhà mình nhặt được, thế nhưng sau đó lại bĩu môi, không có giải thích.
(1)Lôi chấn tử: Đứa trẻ xuất hiện vào ngày sấm sét, đứa trẻ được sinh vào hôm sấm sét,...
Lê Cửu Tiêu nghe được câu này, trong lúc nhất thời cả người đều chấn động, hai mắt bắn ra thần mang hừng hực còn hơn cả sấm sét trong màn mưa đêm, đồng thời cũng thất thanh thốt lên: “Cái gì? Nàng... Cơ Thải Huyên, chân tiên tử Cơ gia, nàng thực sự sinh ra một Lôi Chấn Tử?!”
Bạch y tuyệt sắc Cơ mỹ nhân sau khi nghe xong được lời này, con ngươi xinh đẹp lập tức phóng ra hai đạo thần hồng đáng sợ nhìn chằm chằm hắn ta, uy áp khủng bố đến nỗi trực tiếp tràn ra ngoài.
“Lê Cửu Tiêu, Lê công tử, ngài đang nói bậy bạ cái gì đó!” Thị nữ xinh đẹp lên tiếng trách móc, cô rất tức giận, muốn thay tiểu thư nhà mình răn dạy hắn ta một phen.
“Ta đến nơi này trước, đã từng cầu Lý Thiên Sư gieo quẻ, ngài nói sau khi chân tiên tử Cơ gia tiến vào Hắc Vực, khi đi ra sẽ mang theo một đứa trẻ đặt tên là Lôi Chấn, nàng... thực sự sinh rồi?!”
Lê Cửu Tiêu đau lòng gào lớn, lấy hai tay che ngực, lảo đảo lùi lại phía sau, sau đó nổi giận đùng đùng, bạo phát ra khí cơ khủng bố của Thần Vương, trực tiếp muốn xé rách bầu trời.
Thiên Sư là sự tồn tại còn khủng bố còn siêu việt hơn cả Thần Sư, những điều mà ngài thôi diễn vẫn luôn rất chuẩn xác.
Thị nữ tức giận lên tiếng: “Nói bậy, đây là đứa trẻ bị vứt bỏ được chúng ta nhặt được, sao ngài có thể nói như vậy với tiểu thư nhà ta, đây chính là đang bôi nhọ ngài ấy! Cẩn thận lão chủ nhân nhà ta đi lật tung Lê tộc các người lên!”
“Nếu như không phải sinh con thì vấn đề lại càng nghiêm trọng, Thiên Sư nói, một khi nhìn thấy Lôi Chấn Tử liền giết chết không tha, cam đoan không sai!” Lê Cửu Tiêu thở gấp, gân xanh trên trán hằn cả lên.
“Tức chết chúng ta, cái gì mà còn nghiêm trọng hơn cả sinh con, ngài đang muốn nói cái gì?” Thị nữ cực kỳ tức giận và bất bình, thay tiểu thư nhà mình tỏ thái độ.
Về phần Cơ Thải Huyên thì đã trực tiếp động thủ, nàng nâng tay lên, một đạo thần hồng rực rỡ mang theo khí tức hủy diệt bay ra từ ấn đường, phù văn phức tạp lượn lờ, trực tiếp công kích Lê Cửu Tiêu.