Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 2131 - Chương 2131: Đại Năng Suy Tàn (2)

Thánh Khư Chương 2131: Đại Năng suy tàn (2)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Phanh!

Lúc này, đất đá văng tung tóe, núi non sụp đổ, nham thạch nóng chảy nhảy vọt lên cao mấy vạn trượng, nối với sấm chớp liên tục trên bầu trời, hình thành ánh sáng chói mắt, chiếu sáng núi sông.

Mưa to như trút nước đã bị bốc hơi đến khô ráo một vùng rộng lớn, nhưng Dạ Vũ rất nhanh đã tối sầm lại, sấm chớp dày đặc, mưa lại trút xuống.

Có thể nhìn thấy, một con cá lớn không biết đã xuất hiện từ bao giờ, vô cùng khổng lồ, mang theo cơn mưa cuồng bạo trút xuống, quả thực nơi này sắp hóa thành đại dương mênh mông.

"Côn!"

Lê Cửu Tiêu hét lớn, đó là một hoang thú kỳ lạ.

Thứ này còn có khả năng tiến hóa thành Bằng, tiến hóa thành toàn thành một chỉnh thể thì là Côn Bằng, bay lượn khắp ba mươi ba tầng trời, quét sạch kẻ địch thiên hạ, quả nhiên là vô cùng đáng sợ.

Hiện tại nó đang ngao du nơi này, tùy tiện vùng vẫy, nhưng lũ bất ngờ trút xuống, mưa to tầm tã.

Ngoài ra, nó cũng lần lượt xuyên qua các nút không gian, kết nối với các khu vực không xác định.

"Đây có lẽ là cơ hội sống sống duy nhất, trốn thoát theo những nút không gian này, chúng ta tách nhau ra rời đi!" Cơ Thải Huyên nói.

Trên thực tế, con Côn này đã lựa chọn thay bọn họ, há miệng phun ra bong bóng nước, hóa thành những bong bóng không gian, đưa bọn họ vào trong từng cái một, phân tán bọn họ ra, trôi dạt trên không trung.

Ngay cả Sở Phong cũng bị tách ra!

Da đầu hắn thật sự run rẩy, đây là bài học đầu tiên hắn gặp phải ở dương gian, một nơi núi hoang cằn cỗi cũng có thể như thế, sẽ kinh động đến Đại Năng suy yếu sắp chết khiến cho người ta không nói nên lời, hắn có thể sẽ chết.

Đồng thời, hắn cũng thở dài, đây chính là tình cảnh trong mơ khi vị kia suy yếu nhất dưới núi sông, mỗi loại lĩnh vực sót lại đều có thể như thế, biến ra Côn, khống chế Thiên Long, Phượng Hoàng… thật sự kinh hãi.

Mấy người đều bỏ chạy tán loạn, không ai thèm quan tâm đến ai, trong bong bóng khí hắn may mắn không bị năng lượng mạnh nhất bóp nghẹt, cực kỳ bình tĩnh.

Ba người kia hiển nhiên nhìn thấy đứa trẻ đơn thuần này rất khác thường, lại gây sức ép trong bong bóng khí, di chuyển có mục đích.

Không gian trong bong bóng khí này rất kỳ lạ, trong suốt, dùng sức một chút sẽ di chuyển, hắn đi hướng về phía hộp đá chôn mình, hiện tại có lẽ chỉ có kiện chí bảo tối cao kia mới có thể cứu hắn.

Ánh mắt Lê Cửu Tiêu nhìn chằm chằm, nhìn thấy Lôi Chấn Tử chân tay nhỏ bé đều đang dẫm loạn, cứ như vậy… chạy?!

Hắn thật sự đang chạy!

"Tạm biệt, mười tám năm sau ta sẽ đến tìm ngươi, khi đó chúng ta là tình địch, mười ba năm là đủ rồi!" Sở Phong vẫy cánh tay nhỏ bé hét lên.

"Ta X" Lê Cửu Tiêu giận dữ.

Nhưng không có cơ hội tức giận, hắn ta đã trôi đến một điểm nút không gian, sắp tiến vào, muốn cũng không thể quay đầu lại.

"Này, mười ba năm sau gặp lại!"

Sở Phong vẫy tay về phía thị nữ Tịnh Lệ và Cơ Thải Huyên bên kia, hai người kia cũng theo bong bóng khí sắp tiến vào điểm nút không gian.

Cơ Thải Huyên nhìn hắn chằm chằm, nhướng mày, ánh mắt sắc bén.

Thị nữ Tịnh Lệ ngây ngẩn, nhìn hắn có chút xuất thần, đây là tình huống gì, đứa nhỏ này… là một yêu quái?!

Ba người kia đều biến mất, Sở Phong đến gần khu vực chôn hộp đá, ba một tiếng, sau khi bọt khí đụng phải hộp đá, không thể ngăn cản chiếc hộp, có thể dễ dàng tiến vào.

Sở Phong trốn vào trong hộp trước.

"Đi!"

Hắn đang trong hộp đá kín mít, phóng thích năng lượng Thần Vương, không chế hộp này, nhanh như chớp, xa độn phóng đi, vừa đi đã hơn mười ngàn dặm, ngay cả cảnh trong mơ của Đại Năng kia cũng không thể ngăn cản, lĩnh vực suy yếu bị hắn xuyên thủng.

Sau khi Sở Phong thoát khỏi nguy hiểm, lại khống chế hộp đá thêm lần nữa, lại di chuyển ra ngoài hơn mười nghìn dặm, lúc này mới dừng lại.

"Lại thêm một kẻ tình địch, thiếu một vị nương tử, đây là thiệt thòi hay đang chiếm lợi?"

Sáng sớm, một đứa trẻ ngồi trên vách núi, sưới nắng dưới ánh dương, năng cằm, vẻ mặt trầm tư tâm trạng, ngốc nghếch.

Sáng sớm, trong núi rừng giăng kín một tầng sương dày nhuộm màu hồng nhạt của nắng sớm ban mai, trên những chiếc lá xanh tốt cũng chao nghiêng những giọt sương long lanh, phản chiếu ánh nắng.

Vốn dựa vào tuổi tác và đám chân tay nhỏ nhắn của Sở Phong thì không thể chạy nhảy tung tăng ở đây được, nhưng lúc này hắn lại đang ngồi bên vách núi, vận chuyển Đạo Dẫn Hô Hấp Pháp, hít vào thở ra tinh tuý của đất trời.

“Ài, đúng là khác biệt. Hít vào bụng một ngụm dương khí cũng giống như đang dung luyện Kim Hà, bồi dưỡng Kim Đan.” Hắn kinh ngạc cảm thán. Hiệu quả của dương khí thật tốt, khiến cho toàn thân hắn ấm áp hẳn lên.

Xung quanh hắn cuồn cuộn dương khí, nhưng nếu tập luyện cơ chế vận khí thì lại thấy bình thường, hắn cũng không còn bị thương tổn nữa, sinh hoạt đã khôi phục giống như ở vũ trụ Âm Gian.

Ở trên phiến đất này, ánh bình minh xuyên qua sương núi chiếu đến trên người hắn, soi rõ cơ thể trắng hồng của hắn. Lúc này, hắn đang không mặc quần áo, quanh thân có hồ quang điện đang xẹt qua xẹt lại.

Sau khi luyện xong Đạo Dẫn Hô Hấp Pháp, hắn lại bắt đầu luyện Đại Lôi Âm Hô Hấp Pháp. Đây là một trong những pháp lý có xếp hạng cao nhất đương thời, là truyền thừa cứu cực của Phật tộc!

Chỉ trong một lát, phủ tạng còn non yếu của Sở Phong chấn động, trong xương cốt có sấm chớp rền vang, khiến cho toàn thân hắn đều thư thái.

Mấy Hô Hấp Pháp hắn lấy được từ Âm Gian đều có lai lịch lớn, không chỉ dừng lại ở hai loại này mà còn có mấy loại rất nổi danh trong lịch sử tiến hoá.

Chẳng hạn như Đại Mộng Hô Hấp Pháp, nó đã từng có thời kỳ huy hoàng đến cực điểm, là một trong mười đại Hô Hấp Pháp ở Dương Gian cổ đại, chẳng qua về sau tộc này gặp phải biến cố nên xuống dốc, bị sinh vật cứu cực tiêu diệt.

Nói khó nghe một chút, dù có là pháp lý cổ xưa đã bị đào thải thì cũng rất khó lường, không biết có bao nhiêu người muốn tìm ra rồi lĩnh hội.

Bằng không, môn hạ của đám người Thái Vũ, Hồn Nghệ, Nguyên Thủy lúc ở vũ trụ Âm Gian cũng sẽ không tiếc đồ giáo, giết người diệt khẩu, bằng mọi cách tìm cho được.

Dù cho pháp lý đó có bị thiếu sót đi chăng nữa, nhưng nếu nó có thể xuất hiện tại Dương Gian thì cũng dẫn đến một trận cuồng phong!

“Điển tích ta mang bên mình đều có lai lịch rất lớn, một khi lộ ra ngoài tất sẽ dẫn đến hoạ lớn. Nhưng chỉ cần có từng này thôi cũng đủ để ta bước những bước đầu trên con đường mạnh nhất ngay từ khi còn nhỏ.”

Sở Phong nghĩ đến chuyện dù có ở bên trong những môn phái tiến hoá có truyền thừa trăm triệu năm cũng chưa chắc có thể truyền cho đệ tử những Hô Hấp Pháp không trọn vẹn như những thứ mà hắn có.

Bình Luận (0)
Comment