Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 2132 - Chương 2132: Oan Gia Ngõ Hẹp (1)

Thánh Khư Chương 2132: Oan gia ngõ hẹp (1)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Cũng chỉ ở Âm Gian mới có thể không chút kiêng kỵ mà thu thập.

Một khi đã tiến vào Dương Gian, nếu ai dám mưu đồ Hô Hấp pháp của tộc khác thì chắc chắn sẽ dẫn đến đại chiến đẫm máu giữa hai giáo, không chết không ngừng, cho đến khi một tộc diệt vong mới thôi.

Án lệ đổ máu thế này đã từng xảy ra, nếu không, trong lịch sử, một vài tộc đàn, môn phái tiến hoá có dã tâm bành trướng vì cái gì đã xếp trong mười thứ hạng đầu vẫn phải bị suy bại? Sự diệt tộc của bọn họ cũng không phải không có liên quan đến việc này.

“Ừm, nếu xét đến số pháp môn có trong tay thì giai đoạn này ta cũng không kém với mấy thế tử hay môn đồ của Thiên tôn kia. Ta có thể thong dong lập ra con đường mạnh nhất, rồi đi vững từng bước một.”

Sở Phong thật vừa lòng. Đống pháp chỉ hắn vơ vét được ở Âm Gian đều vô cùng chói mắt, vài bộ còn thất truyền ở Dương Gian nữa, ví dụ như Bất Tử Tàm Hô Hấp Pháp, Đại Mộng Hô Hấp Pháp.

Tuy vậy, hắn vẫn không nhịn được nhíu mày. Một khi tu xong đống tàn pháp này, con đường phía trước của hắn sẽ bị chặt đứt. Làm sao có thể đi tiếp, đó là một vấn đề rất quan trọng!

“Mặc kệ, ta cứ trở thành em bé mạnh nhất đã, đợi đến khi khắp thiên hạ không còn ai có thể làm đối thủ của ta nữa thì tính tiếp!”

Một lúc lâu sau hắn mới kết thúc việc tu hành, bởi vì hắn nắm giữ khá nhiều loại Hô Hấp Pháp.

Cái gọi là tiến hóa thì chỉ cần mỗi ngày vận chuyển một loại hô hấp pháp khoảng một, hai lần là được rồi. Hắn lại nắm giữ nhiều loại pháp chỉ nổi danh từ xưa nên có thể nghĩ đến chuyện tốc độ tiến hoá của hắn kinh người thế nào!

Khắp ngọn núi xanh um vẫn còn vương lại vài giọt mưa.

Tuy cách nơi đêm qua gặp nguy hiểm hơn mấy chục triệu dặm nhưng mảnh rừng núi này ban đêm cũng đổ mưa, giờ được ánh bình minh chiếu rọi lại càng tươi đẹp vô song.

Lúc này, dưới vách núi, có một hang động sáng tối chập chờn được lấy làm giao điểm không gian!

Một sinh vật hình người máu me bê bết, thân thể gần như đã bị cắt thành vài đoạn đang bò ra. Đầu của hắn ta sắp vỡ đến nơi rồi, trông vô cùng suy kiệt, gần như sắp chết tới nơi.

Trên vách đá, Sở Phong đang phóng mắt trông về phương xa, trong lòng thấy khoan khoái.

Hắn nhìn xuống mặt cỏ ướt sũng, đứng trên vách núi thoải mái huýt sáo xả nước, cảm giác tinh thần rất thư thản.

Dưới vách núi, nam tử kia leo ra khỏi sơn động, một đầu tóc bạc giờ xám xịt, không còn nhìn thấy vẻ lấp lánh. Hắn ta đang cố gắng hết sức di chuyển thân thể của mình đến khu vực có ánh bình minh.

Kết quả, trên bầu trời lại rơi xuống vài giọt nước. Hắn ta nhất thời ngu ngơ, ngửa đầu lên xem thử.

Lê Cửu Tiêu cạn lời, kinh ngạc, sau đó giận tím mặt. Hắn ta lại nhìn thấy đứa bé xuẩn ngốc kia, mà lúc này nó còn đang... xả nước?!

Hơn nữa, hắn còn nghe thấy thanh âm của đứa bé chết tiệt kia nữa.

Sở Phong không phát hiện dưới núi có người nên một chút cũng không cảm thấy ngại. Hắn vừa phát ra âm thanh xè xè, vừa dâng trào cảm xúc mà nói: “Mưa lớn cho mùa màng tốt tươi nha.”

Lê Cửu Tiêu lập tức bùng nổ, dù huyết dịch của hắn ta đã khô cạn nhưng lúc này hắn ta lại cảm thấy toàn thân có một luồng nhiệt đang sôi trào, toàn thân như muốn nổ tung.

Mẹ nó, lại nhìn thấy thằng nhóc xuẩn ngốc kia, mà nó còn đang lấy phong thái cao quý như thế để... xối ướt hắn ta? Lê Cửu Tiêu tức đến nổ phổi, cả người thấy không khoẻ.

“Mùa mưa năm nay thật khiến người ta thấy ưu thương mà.” Sở Phong thở dài.

Đậu xanh rau má!

Dưới vách núi, Lê Cửu Tiêu cửu tử nhất sinh, xương cốt trên người đều gãy lìa, máu thịt cũng chỉ còn dính liền với một lớp da, linh hồn không biết đã vỡ thành bao nhiêu mảnh. Hắn ta vừa mới thoát khỏi mộng cảnh của đại năng, chạy đến hang động thiếu vắng sự sống này, thân thể đang ở trong trạng thái suy yếu nhất từ trước tới nay, giờ còn bị xối cho một trận "mùa mưa" nữa, đúng là làm cho hắn ta phát điên!

Mà điều làm hắn ta không thể chịu được nhất chính là chuyện thằng nhóc xuẩn ngốc đó còn là Lôi Chấn Tử kia nữa.

“Ta phải... giết ngươi!” Thanh âm hắn ta khàn khàn, yết hầu đã bị cắt đứt lúc đang chạy trối chết, hiện giờ quanh thân không chỗ nào không tả tơi.

Sở Phong ngạc nhiên, lập tức cảnh giác, cúi đầu nhìn xuống vách núi. Không còn đạo hạnh của Thần Vương, hắn không thể nhận ra nguy hiểm nhanh như trước.

Tuy vậy, hắn cũng rất kinh ngạc khi lại gặp thằng oắt tóc trắng này.

Có vẻ như tình trạng của thằng oắt tóc trắng này gay go lắm rồi, không lẽ sắp chết? Điều này ít nhiều khiến Sở Phong cảm thấy có chút may mắn, hô lớn: “Tình địch, sao nhìn ngươi thảm thế?”

Lê Cửu Tiêu tức đến chết đi sống lại. Thằng nhóc mới thả được chút rắm này còn dám không biết ngượng mà gọi hắn ta là tình địch?

Kinh khủng nhất là thằng nhóc đó còn rẩy rẩy chim nhỏ của nó rớt xuống thêm vài "giọt mưa", chọc tức Lê Cửu Tiêu đến nỗi trước mắt hắn ta toàn là màu đen, thiếu chút nữa đã ngất đi.

Lê Cửu Tiêu cố sức giơ tay, muốn chưởng một phát giết chết nó, hay ngưng tụ hồn quang trực tiếp bóp chết nó cũng được, nhưng đều thất bại. Hắn ta không còn khí lực, tính mạng đang suy tàn.

Thật ra, Sở Phong đã lấy ra lọ đá, bất cứ lúc nào cũng có thể phóng thích tu vi Thần Vương để liều mạng với hắn.

“Ầm!”

Lê Cửu Tiêu chụp tay xuống mặt đất, chấn vỡ bề mặt của núi thành bốn mảnh, khiến cho núi rừng cũng phải chấn động. Huyệt Thái Dương của hắn nảy nảy kịch liệt, cố gắng chịu đựng, lá phổi như sắp nổ tung.

Sở Phong đợi cho trong lòng bình ổn lại rồi tiếp tục hô lớn trong tình trạng trần như nhộng: “Đồ biến thái chuyên rình trộm! Ta chẳng có cái đui gì mà ngươi cũng muốn nhìn lén ta. Đợi mười ba năm sau ta sẽ nói cho Cơ Thải Huyên tiên tử.”

“Ta bóp chết ngươi!” Lê Cửu Tiêu run rẩy, lại muốn thử giơ tay.

Sở Phong đẩy một tảng đá lớn trên vách núi xuống, giờ hắn không có bản lĩnh gì, chỉ có thể lực là hơn xa đám trẻ mới sinh. Sau đó, hắn phủi mông bỏ chạy.

Rầm!

Tảng đá lớn lăn xuống, nện trúng Lê Cửu Tiêu vốn đã te tua dưới vách núi, khiến hắn ta mắt trợn trắng, suýt nữa đã ngất đi.

Đổi thành người bình thường thì đã biến thành thịt vụn, nhưng hắn ta chỉ cảm thấy đau đớn mà thôi.

Sở Phong quyết đoán bỏ chạy, không phải vì không muốn xử lý đối phương, mà là cảm thấy trong tay đối phương còn có át chủ bài, không đáng để hắn phải mạo hiểm.

Vụt!

Hắn tiến vào bên trong lọ đá rồi điều khiển nó bay xa mấy chục vạn dặm, rời khỏi chỗ đó.

Bình Luận (0)
Comment