Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Trên đường, Sở Phong rất bất mãn, tức giận bất bình nói: “Ta bị người ta đe doạ rồi bắt nạt, thế mà chỉ có thể chạy trốn. Chờ ta tu hành cho xong rồi vùng dậy thì có là kỳ tài ngút trời cũng hất bay ra xa!”
Nếu để cho Lê Cửu Tiêu nghe được, đoán chừng hắn ta sẽ bị chọc tức đến toàn thân co giật. Đã xối nước khắp người hắn ta thế này mà thằng nhóc xuẩn ngốc đó còn phàn nàn với bất mãn, cảm thấy mình oan ức, thế thì khổ chủ như hắn ta làm sao có thể chịu nổi?
“Lôi Chấn Tử, thằng nhóc đần độn trần như nhộng nhà ngươi! Ta sớm muộn... sẽ đập chết ngươi!” Lê Cửu Tiêu giãy dụa chui ra từ dưới tảng đá lớn, tìm một cái đầm nước rồi bò xuống. Hắn ta tức đến nỗi toàn thân đều đang run rẩy, thật muốn nhịn thở rồi chết quách luôn ở chỗ này cho rồi!
Hắn ta là ai chứ? Thần Vương ngút trời, nhìn xuống một cõi, đánh khắp nhân tài kiệt xuất các tộc cũng không có đối thủ, tại một phương đại địa cũng xem như là kẻ có vai vế trong đám người cùng thế hệ, kết quả hôm nay lại thảm như vậy.
Sở Phong phóng một lèo hơn tám mươi vạn dặm rồi dừng tại một mảnh khe núi. Sau đó, hắn tìm một khu vực an toàn rồi leo lên sườn núi phơi nắng, chủ yếu là do hắn sợ ở nơi rừng rậm dày dặc sẽ đột ngột chui ra một con mãnh thú rồi nuốt tươi hắn mất.
“Tình huống không ổn!” Sở Phong bỗng nhiên lảo đảo, "uỵch" một tiếng ngồi bệt xuống đất. Hắn cảm thấy đầu óc thoáng lờ đờ, ký ức cũng có chút mơ hồ.
Chuyện gì thế này? Hắn hoảng hốt.
Sau đó, một tia sáng loé lên trong óc hắn. Sở Phong nghĩ đến một loại khả năng, không lẽ là mê muội trong bào thai? Luân hồi chết tiệt, sao ảnh hưởng của nó lại lớn đến thế, ngay cả sinh vật lén lút vượt biên, mang theo nhục thân chuyển thế như hắn vẫn bị nó tác động mạnh mẽ đến thế, thật sự vô cùng đáng sợ.
“Hỏng bét, ta phải đưa chính mình ra ngoài, tìm một vị thần tiên tỷ tỷ nuôi ta, hoặc tìm một cô Thánh nữ chăm sóc ta, nếu không thời gian này sao có thể chống chọi mà qua được!”
Khuôn mặt non nớt nhỏ nhắn của hắn lúc này xám ngắt. Nếu hắn rơi vào trạng thái mê muội trong bào thai, có lẽ chỉ cần một con thú nhỏ thôi cũng có thể ngậm hắn vào trong mồm, cống hiến thân mình thành một bữa no nê cho nó.
Thế nhưng, nơi này là một mảnh đất hoang, lần nào vượt qua mấy chục vạn dặm cũng không thấy có người sinh sống, vậy lát nữa đi đâu đi tìm người thu dưỡng đây?
Sở Phong nóng ruột, chỉ cần lơ đễnh, hắn sẽ chết rất thê thảm.
“Trong phạm vi mấy chục dặm quanh đây, sinh vật hình người cách ta gần nhất chính là thằng oắt tóc trắng kia, nhưng dù có chết ta cũng sẽ không đi tìm hắn!”
Sở Phong nhăn nhó khuôn mặt nhỏ nhắn của mình, lộ vẻ suy sụp đến nơi rồi. Làm sao bây giờ, nếu thằng oắt tóc trắng nhìn thấy hắn thì không lột sống hắn ra là không có khả năng.
“Độn!”
Hắn vô cùng lo lắng, đành phải điều khiển lọ đá bắt đầu trốn chạy. Lần này tìm người thu dưỡng chẳng khác gì một lần đầu thai, vấn đề rất nghiêm trọng.
“Tình yêu thương ở chốn nào, sao phải bắt ta tự mình đầu thai đi tìm vậy!” Sở Phong phi độn. Trước khi ý thức hoàn toàn mơ hồ, hắn cũng không quản được nhiều như vậy, tuỳ tiện tìm ai đó đi!
"Mong là một vị tiên tử tỷ tỷ sẽ thu lưu mình!" Hắn còn chưa hết hi vọng, vẫn tiếp tục lẩm nhẩm trong lòng.
Sở Phong phát hiện một vấn đề rất đáng sợ. Dù hắn có trốn bên trong lọ đá cũng vô dụng, ký ức của bản thân vẫn đang dần suy yếu, các dấu ấn trong ký ức đều mơ hồ.
Điều này khiến hắn vô cùng kinh sợ. Ảnh hưởng của luân hồi lớn như thế sao, ngay cả lọ đá, chí bảo cứu cực cũng không chống đỡ nổi?!
“Không đúng!” Cuối cùng, khi hắn sắp triệt để mơ hồ thì trong lòng bỗng nảy ra một suy đoán.
Hắn cũng không phải chân chính đi đầu thai, vốn là vượt biên trái phép còn mang theo xác thịt mà, lẽ ra sẽ không có mê mang trong bào thai mới đúng. Việc này có điều cổ quái gì đây.
Sở Phong nghĩ đến một loại khả năng, đó là do vật chất luân hồi đã ảnh hưởng đến trên người hắn ngay khi ở mảnh đất chung cực kia, bám vào trên cơ thể hắn lúc đó rồi.
Cho nên, cũng không phải là lọ đá không ngăn được ảnh hưởng của mảnh đất chung cực, mà có lẽ là do loại vật chất thuộc tính kia đã ở sẵn trên người mình, trốn vào bên trong lọ đá cũng vô dụng.
Thật ra, mảnh đất chung cực mặc dù đáng sợ nhưng cũng không thể trực tiếp can thiệp đến Dương Gian, rất khó có thể phóng pháp tắc đến đây được, nên cũng không thể vào được bên trong lọ đá.
“Có lẽ mình đã sớm trúng chiêu rồi. Lúc ở mảnh đất chung cực đào cỏ 33 tầng trời hay bắt giữ Thái Dương Long Hà thì mình đã không hề hay biết mà bị vật chất đặc thù kia bám vào trên người.”
Sở Phong than nhẹ. Luân hồi rốt cuộc vẫn là sâu không lường được, hắn cẩn thận đề phòng đến mấy vẫn dính phải tác dụng phụ.
Cũng may, chỉ cần ba năm là hắn có thể tiêu trừ loại ảnh hưởng này, cũng không tính là một mối hoạ.
Vụt!
Lúc Sở Phong một lần nữa chui ra từ lọ đá thì đã cách xa chỗ cũ khoảng một triệu năm trăm ngàn dặm rồi. Hắn nhanh chóng trèo lên một ngọn núi rồi phóng mắt nhìn ra xa, hăng hái tìm kiếm thành trì.
Hắn không muốn vào một môn phái quá lớn, như vậy sẽ dễ bị lòi đuôi, tối thiểu nhất cũng phải bài trừ phạm vi thế lực của đám người Thái Vũ, Hồn Nghệ, Nguyên Thủy.
“Đầu có chút choáng rồi. Mình thật đã quên rất nhiều chuyện, phải nắm chặt thời gian đi tìm tiên tử tỷ tỷ nuôi mình thôi.”
Đã đến tình cảnh này rồi mà hắn còn nhớ mãi không quên chuyện này.
“Ủa, nơi này có một cái bẫy thú rừng thật lớn, dùng để săn rồng sao?!” Sở Phong yên lặng nhìn bẫy thú nơi phiến núi rừng này, ánh mắt có chút đăm chiêu. Đây là một cái bẫy dài đến vài trượng, giấu ở trong cỏ khô.
Bẫy thú lớn như vậy rốt cuộc dùng để đối phó với cái gì?
Sau đó hắn nhìn thấy cách đây hơn mười dặm có khói bếp đang lượn lờ. Quả nhiên là nơi có người ở, cuối cùng cũng tìm thấy khu vực có người.
“Để ai nhặt được ta nhỉ?”
Sở Phong lúc lắc đầu thật mạnh để duy trì cho mình sự tỉnh táo. Bằng bất cứ giá nào cũng không thể quên hết mọi việc, hắn còn chưa bị người ta phát hiện đấy, lát nữa bị thú dữ ăn luôn thì làm sao bây giờ?
“Hướng kia có người!”
Hắn nghe được âm thanh thét gào. Bên trong dãy núi có người đang đánh nhau, mà còn rất kịch liệt nữa.
“Hầy, mặc kệ có phải là thần tiên tỷ tỷ hay không, ta cũng không có lựa chọn nào khác nữa. Ta cảm thấy chính mình sắp hoàn toàn lâm vào trạng thái mê mang trong bào thai.”
Sở Phong bất đắc dĩ ôm lọ đá, không tình nguyện đến gần dãy núi kia.