Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Trên đường đi, Sở Phong tranh thủ lúc còn đang thanh tỉnh để suy nghĩ xem nên xử lý lọ đá như thế nào, chôn vào trong núi sao? Nếu không, để nó rơi vào tay kẻ khác thì hắn sẽ bị lộ bí mật mất.
Nhưng mà chôn vào trong núi thì hắn lại có chút không yên lòng.
“Liệu có thể đưa nó vào cối xay được bao phủ bởi sương xám trong cơ thể ta không nhỉ?”
Sau đó, Sở Phong thử làm như vậy, thế mà lại thuận lợi thành công, hắn dùng Thần Vương đan trong cơ thể tiếp dẫn lọ đá chui vào bên trong sương xám, ngăn cách với thế giới bên ngoài.
“Thế này thì yên tâm rồi!”
Nhưng rất nhanh, Sở Phong lại há miệng thành hình chữ o. Hắn nhìn thấy một người đàn ông trung niên vạm vỡ, thân cao chừng khoảng một trượng, bàn tay to như cái quạt hương bồ, nắm tay to như một cái chậu rửa mặt cỡ nhỏ, nhìn trông tràn trề sinh lực, khí lực bùng nổ, đang hăng say chiến đấu.
Đối thủ của hắn ta lại là... một con bướm!
Người đàn ông vạm vỡ này thế mà lại đang huyết chiến với một con bướm xinh đẹp.
Khắp người hắn ta toàn là máu, bị thương không nhẹ.
Nhưng con bướm này quả thật không tầm thường, người nó dài hơn một mét, toàn thân đều là hoa văn sặc sỡ lộng lẫy, trông vô cùng mỹ lệ.
Nó phát ra ánh sáng chói lọi như một viên san hô màu sắc rực rỡ đã được mài giũa, mà mỗi lần nó đập cánh đều phóng ra lửa điện như thanh đao ánh sáng khiến cho người đàn ông vạm vỡ kia run rẩy như bị đao cắt, trên người có không ít vết thương đang chảy máu.
Đại hán này là một thợ săn, là cao thủ của một bộ lạc gần đây, tu vi ở cấp độ Kim Thân, bằng với cảnh giới của con bướm kia, nhưng vẫn phải chịu thua thiệt.
Đây là bướm ánh sáng, có thể phóng ra lưỡi đao ánh sáng và tia sét, được xưng là sát thủ bên trong tiến hoá giả cùng cấp độ, nếu quyết đấu với đối thủ cùng cấp thì ít có sinh vật là đối thủ của nó.
Người đàn ông này có thể chiến đấu đến bước này đã coi như là rất mạnh.
Nếu như ở vũ trụ Âm Gian, cấp Kim Thân đã được xem là kẻ mạnh, sớm đã phá băng xuyên núi, thế nhưng ở chỗ này cũng không gây ra được động tĩnh gì, nhiều lắm cũng chỉ làm vỡ bia nứt đá.
Bởi vì nơi đây chính là Dương Gian, pháp tắc hoàn chỉnh, đất trời cực kỳ kiên cố.
Đừng nói là cấp Kim Thân, ngay cả Lê Cửu Tiêu và Cơ Thải Huyên đã ở cảnh giới Thần Vương cũng rất khó có thể phá hủy sông núi vạn vật.
Sở Phong ngửa mặt lên trời thở dài, xem ra là đợi không được thần tiên tỷ tỷ rồi, cuối cùng lại đụng phải một tráng hán mặt mũi đầy râu. Hắn có chút nghi ngờ, không biết tên đàn ông thô kệch này có thể nuôi sống hắn không, có biết chăm sóc trẻ em hay không.
“Đừng nói đến chăm sóc ta, ngay cả hắn cũng không biết có sống nổi không nữa.” Sở Phong cực kỳ hoài nghi.
Con bướm kia rất mạnh, toàn thân màu sắc sặc sỡ, mỗi lần đập cánh lại bùng nổ tia sét và đao ánh sáng, khiến cho đại hán ứng phó vô cùng vất vả, cơ thể đã bị trọng thương, cứ tiếp tục như vậy thì chắc chắn phải chết.
Hơn nữa, nó còn rất linh động, tốc độ siêu nhanh, tựa như một luồng ánh sáng đang di động chớp loé.
“Khó khăn lắm mới nhìn thấy một người, không phải cũng bị giết chết luôn đấy chứ?” Sở Phong nhíu mày, cảm thấy tên thợ săn này không phải đối thủ của con bướm ánh sáng này, chắc là phải bỏ mạng ở đây rồi.
Aaa!
Đột nhiên, chuyện lạ phát sinh, tay thợ săn bỗng gào lên một tiếng, nắm đấm chợt phát sáng, giống như một con hổ dữ xổng chuồng, mà cuối cùng hắn ta thật sự đã hóa thành một con Bạch Hổ.
“Hửm, đây là bí thuật gì? Da thịt và xương cốt bỗng biến đổi, không phải là ảo cảnh mà thật sự đã hóa thành một con Bạch Hổ.” Sở Phong kinh ngạc.
“Bạch Hổ quyền, hình thần đều hiển linh, giết!” Đại hán, lúc này đã biến thành một con Bạch Hổ, gầm rú chấn động khắp núi rừng, khí tức sát phạt ngập trời.
Bạch Hổ vốn là vua của mãnh thú, thiên về sát phạt, lúc này nó đã phát cuồng lên, lúc tấn công hóa thành một luồng ánh sáng trắng đè bẹp con bướm ánh sáng kia.
Mặc cho đao ánh sáng phóng tới, mặc cho tia sét kia bùng nổ, đều không thể đánh nổi con Bạch Hổ dũng mãnh này. Móng vuốt lớn của nó cào lở cả núi đá, dập tắt cả tia sét, khi va chạm với cánh của con bướm kia thì phát ra tiếng vang dữ dội, tia lửa bắn tung tóe.
“Phụt!”
Cuối cùng, con bướm ánh sáng bị móng vuốt của Bạch Hổ bóp nát, chết một cách sạch sẽ gọn gàng. Đối với mấy bộ lạc gần đây, con bướm ánh sáng này là một mối uy hiếp, hôm nay rốt cuộc cũng bị diệt trừ.
Đại hán vạm vỡ sau khi giết hết loài bướm dữ này thì cũng chống đỡ hết nổi, cắm đầu ngã quỵ xuống mặt đất, biến về lại thân thể của con người, trên làn da màu đồng đầy rẫy vết thương, quần áo thì rách tung toé.
“Chuyện này là sao? Kết quả không phải hắn nhặt được ta, cũng không phải tiên tử thu dưỡng ta, mà là ta nhặt được một đại hán?”
Sở Phong đi đến gần chỗ đại hán, hắn ta quả nhiên đang nằm bất động. Làm sao bây giờ, hắn đang muốn tìm người chăm sóc cho mình, kết quả lại trái ngược lại.
“Bộ dáng nhìn rất chất phác, giản dị, hẳn cũng không phải là người xấu đi? Chẳng qua biết người biết mặt không biết lòng, thừa dịp hiện tại ta còn chưa mơ hồ phải tranh thủ thời gian kiểm tra mới được.”
Sở Phong động tác nhanh nhẹn lấy ra lọ đá thu đại hán vào rồi dùng hồn quang dò xét. Còn may, người này mặc dù nhìn có vẻ thô kệch, mặt mũi toàn là râu, nhưng bản chất rất tốt.
Cuối cùng, Sở Phong tìm một chỗ cách nơi này khá xa nằm xuống, nhưng cũng có thể bảo đảm nếu như hắn giả bộ khóc lớn thì đại hán này vẫn có thể nghe được.
May mắn không phải chờ lâu, đại hán này liền thức tỉnh.
“Có tiếng trẻ em khóc. Kỳ quái, trong núi sâu tại sao lại có tiếng khóc của đứa trẻ nhỏ như vậy?”
Đại hán thì thào, cắn răng chịu đựng đứng dậy, nhấc theo xác của bướm ánh sáng đi tìm chỗ phát ra âm thanh.
Sở Phong rất muốn giục hắn ta nhanh nhanh cái chân lên, khóc thế này cũng khó lắm biết không?
Ai ngờ đại hán kia sau khi tìm đến, vừa thấy hắn đã thay đổi sắc mặt, lập tức quay đầu bỏ chạy.
“Tên ngốc to con đó sao lại chạy rồi?!” Sở Phong ngạc nhiên, điều này hoàn toàn không giống với tưởng tượng của hắn. Tráng hán này sao không có chút lòng đồng cảm nào thế!
“Yêu hồ, ta biết ngươi đang biến hoá, chớ có dùng nó để lừa bịp ta, lão tử không mắc mưu đâu!” Đại hán từ đằng xa hô lớn.
Sở Phong lập tức câm nín, hắn trêu ghẹo ai đây, sao lại biến thành yêu hồ rồi? Xem ra mấy thứ cổ quái trong núi này gây nguy hại không nhỏ cho bộ lạc gần đây.