Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Đại hán đợi nửa ngày cũng không thấy yêu hồ làm dữ liền cảm thấy có chút kỳ quái, không lẽ thật sự là một đứa bé?
Hắn ta lại quay trở về. Nếu thật sự là một đứa bé, hắn ta rời đi như vậy cũng giống như bỏ qua một sinh mạng, tương đương với thấy chết không cứu.
“Bốp!”
Sở Phong còn đang giả bộ khóc oa oa thì thân thể trần như nhộng bỗng chịu phải một cái tát, cái mông nhỏ lập tức đỏ lên, khiến hắn tức giận đến mức kém chút nữa đã nhảy dựng lên liều mạng với đại hán này!
Mẹ nó, thế mà dám cho hắn một cái tát, trần đời nào có cái lý nào như vậy!
“Ồ, hẳn là không phải yêu hồ, nếu không đã sớm nhảy dựng lên đả thương mình rồi.” Đại hán tự nói.
Sở Phong muốn đánh người. Biết tìm ai nói rõ lý lẽ đây, nếu như không phải nóng lòng chờ được thu dưỡng, hắn mới sẽ không nén giận đâu.
Sau đó, hắn liền bị bàn tay to như cái quạt hương bồ kia cầm lên, nhét chung vào cái túi da thú đựng con bướm ánh sáng kia, sau đó được cõng lên rồi đi.
Sở Phong nghẹn lời, cảm thấy chọn người này nhờ thu dưỡng thì tương lai ba năm sau đoán chừng mình sẽ phải chịu tội. Sao có thể đối xử với hắn như thế, đúng là không để ý để tứ gì cả! Hắn chỉ là một đứa bé, thế mà lại nhét chung vào cái túi da thú đựng con mồi? Quá thô thiển! Quá lỗ mãng!
Sở Phong phát sầu, có lẽ cuộc sống trong ba năm tới sẽ rơi vào một vùng tăm tối. Tên to con này có thể nuôi sống hắn sao, khéo khi đút đồ ăn có thể làm nghẹn chết hắn luôn á, tuyệt không phải là người biết chăm sóc cho người khác.
“Lát nữa đem nó giao cho tiên tử trong thần miếu, để bên người lỡ may không cẩn thận giẫm chết nó thì sao.” Đại hán tự nói với chính mình.
Sở Phong nghe thế xém chút lệ rơi đầy mặt, đi theo bên người tráng hán nguy hiểm như vậy sao? Cũng may trời còn thương ta, thế mà thật sự có tiên tử gì đó, cảm động đến phát khóc mất, ước mơ rốt cuộc cũng trở thành sự thật rồi.
“Cảm động trời đất, thật sự có một thần tiên tỷ tỷ nghiêng nước nghiêng thành? Vậy thì ta an tâm rồi.” Sở Phong tự nói.
Lúc ghé qua một vài khu vực rừng núi nguy hiểm, hung thú tru lên, bọ ngựa lớn màu bạc dài mấy mét xoay quanh trên không trung dãy núi, lúc vỗ cánh vang vọng leng keng, múa một đôi đại liêm đao, bổ xuống một con hung cầm màu đen dài hơn chín mét.
Sở Phong hoa mắt khi nhìn thông qua một khe rách trên túi da thú, đây là nơi nào? Ngay cả côn trùng cũng hung tàn như vậy.
Sau khi phát hiện con bọ ngựa lớn này, ngay cả tráng hán cũng ẩn núp đi đường vòng trong đám cây rừng, không muốn đi trêu chọc, có thể thấy được trình độ hung tàn.
Khi đi xuyên qua một khu vực có nhiều đá lởm chởm, đường núi dễ đi, thực vật thưa dần nhưng đều là cổ thụ, mỗi gốc mười mấy người cùng ôm cũng ôm không hết.
Thậm chí, có mấy bụi gai có đường kính khoảng một mét, mà có vài gốc cây càng là lớn như vạc nước vậy, quấn quanh trong núi, rễ cây như là đồng đỏ phát ra ánh sáng màu vàng óng, phiến lá thì oánh oánh lóe ánh sáng.
Soạt!
Ven đường, bên trong khe nước và suối trong có con cá vọt lên, liên miên thành đàn, đều dài đến một thước, đỏ thẫm như san hô có răng sắc bén và sáng bóng, hất đám thú nhỏ đi ngang qua nhào vào bờ sông, sau đó lôi xuống nước, rất nhanh màu máu nhuộm đỏ mặt nước.
Sở Phong nghiêm nghị, đối với loại trẻ con như hắn mà nói thì trong núi này thật đúng là nguy hiểm.
“Ngao rống...”
Một tiếng thú rống to lớn vạch phá bầu trời dãy núi, sương máu đỏ tươi bị khuấy động lên như là sóng lớn trong chỗ sâu nhất của dãy núi kia, khiến cho đầu lĩnh các phương hung thú đều đang run rẩy.
Một bóng mờ của cổ thú hiển hiện, khổng lồ vô biên, cao bằng trời, con ngươi giống như tia chớp, hiện ra bên trong mây đỏ, đang giằng co với một hung thú khác.
Qua một lúc lâu, nơi đó cũng vô cùng ngột ngạt, bên trong Đại Hoang im ắng.
“Ai, nơi nghỉ chân này càng ngày càng không an toàn, hung thú trong núi càng ngày càng mạnh, lại có dị thú tấn giai, sớm muộn gì cũng sẽ có cuộc chiến giữa các Thú Vương.”
Đại hán than thở, tăng thêm tốc độ đi đến bên ngoài núi.
Qua một lúc lâu, sâu trong núi lớn mới bình tĩnh trở lại, dị thú cao bằng trời kia biến mất, không còn giằng co và gào thét nữa.
Ngoài núi truyền đến tiếng vó ngựa cùng với khí tức của Man Thú.
Một đoàn người đều rất bưu hãn, ở trần, thân dưới mặc áo da thú, đem theo Lang Nha Bổng (1) bằng kim loại, có người thì vác đại khảm đao đúc từ kim loại màu đỏ, lên núi đi săn.
(1)Lang Nha Bổng: cây gậy như gậy bóng chày nhưng xung quanh thân có đầy gai nhọn.
Bọn họ cưỡi lên một loại thú cưỡi đặc biệt, đầu Kim Lang, thân bò, móng ngựa, tốc độ không nhanh bao nhiêu nhưng rất vững vàng, am hiểu cách di chuyển trên đường núi.
“Cơ Hải Sơn huynh đệ, sao ngươi lại về tay không, làm một trong các cao thủ của bộ lạc gần đây, việc này thật sự có chút hữu danh vô thực a.” Một người đàn ông trung niên vóc người gầy gò, làn da màu đồng cổ, cầm Lang Nha bổng, ghìm chặt vật cưỡi đầu sói thân bò dưới thân để nó ngừng lại.
Tráng hán cơ Hải Sơn không có bao nhiêu cảm tình tốt đối với y, nói: “Ta đến từ bộ lạc nhỏ, đâu thể nào so được với các ngươi.”
Người đàn ông trung niên gầy gò là tiến hóa giả cấp độ Kim Thân, tinh thần lực rất mạnh, có cảm ứng, nói: “A, bên trong túi da thú của ngươi có vật sống, đã săn được loại thú nhỏ trân quý nào rồi?”
“Không có gì, nhặt được một đứa bé mà thôi.” Cơ Hải Sơn đáp chi tiết.
“Ha ha, nhặt được một đứa bé trong núi sâu, chắc không phải là của ngươi chứ, hay là con của Sơn Tiêu hoặc là Hoàng đại tiên sinh, hôm nay mới mang về.”Tiếng của gười đàn ông trung niên dáng người gầy gò rất lớn, khóe miệng treo nụ cười đùa cợt.
Trên mặt của y có vết sẹo, bị móng vuốt của một loại mãnh cầm nào đó làm bị thương nên để lại mấy đường vết thương đáng sợ, cười như vậy nhìn có chút đáng sợ.
Những người khác cũng đều cười theo.
“Lôi Giao, ngươi quá đáng rồi đó!” Cơ Hải Sơn quát, phía sau hiện ra một con Bạch Hổ, là năng lượng biến thành, sinh động như thật, bộc phát ra sát khí kinh người, lập tức khiến cho nơi này cát bay đá chạy.