Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Bóng lưng thẳng tắp của nữ tử cũng thoáng cái cứng ngắc, khí vận vốn dĩ thánh khiết như ánh trăng phổ chiếu, trong giờ khắc này lại giống như biển xanh xuất hiện gió lốc, ngay cả tà váy cũng theo đó mà phấp phới bay múa, đôi chân tuyết trắng thon dài cứ thế mà như ẩn như hiện.
Nữ tử phong tư tuyệt thế ngày thường rất linh động khéo léo, luôn luôn bình thản thong dong, thế nhưng ngày hôm nay lại bị âm thanh non nớt búng ra sữa kia trấn trụ, giống như bản thân đang ở trên chín tầng mây bị bất ngờ đánh trúng, trong nháy mắt đã rơi xuống hồng trần bụi mù.
Gió khẽ lay động, mạng che mặt bay lên một góc, có thể nhìn thấy dung mạo dưới lớp mạng che đang nổi lên từng rặng mây đỏ, sự trấn định cùng thong dong của nàng ngày hôm nay đã có chút lúng túng.
Ngày thường ai nhìn thấy nàng mà không hành lễ, cung kính có thừa, ngay cả những thiên hoàng quý tộc vô tình gặp gỡ cũng phải cư xử ưu nhã, hành vi cử chỉ phát ngôn cũng phải phù hợp, sẽ không vênh váo hung hăng.
Nhưng hôm nay, một đứa trẻ lại nói ra những lời như thế, vẫn còn may nơi này là biên hoang, không có người quen ở đây.
Lão bà bà tóc bạc ở bên cạnh lộ ra nụ cười cứng ngắc, cảm thấy không thể tưởng tượng nổi. Mới sáng sớm tinh mơ đã gây ra chuyện gì? Bà rất muốn đem đứa nhỏ này vứt xuống từ trên núi.
Lão bà bà thầm nghĩ, việc này nếu như bị những tiến hóa giả cùng cấp bậc đối đầu với tiểu thư biết được, chẳng phải hình tượng xây dựng bao lâu nay sẽ mất hết?
“Đông Thanh, treo ngược nó lên!” Nữ tử lên tiếng, tâm cảnh của nàng rất mạnh, thoáng cái đã khôi phục lại bình tĩnh, trong lời nói còn mang theo vẻ nghiêm khắc, muốn dứt khoát xử lý Sở Phong.
Hai mắt của nữ tử tinh không lưu chuyển, nhật nguyệt sinh diệt, lại thêm vào đó phong tư tuyệt thái của nàng, tất cả cộng lại với nhau liền lộ ra chút bất thường, giống như một loại cảm giác siêu thoát nào đó.
Nàng giống như sự tồn tại đứng trên ba mươi ba trọng thiên, yên tĩnh mà nhìn xuống hồng trần.
Da mặt Đông Thanh cứng lại, khóe miệng hơi hơi run rẩy, đứa trẻ này tiểu ướt ra giường bạch ngọc của tiểu thư cả một mảng lớn, cuối cùng còn dám... đảo lộn trắng đen!
Lẽ nào lại như thế, Đông Thanh muốn đánh cho Sở Phong một trận, vẻ tươi cười lúc này của nàng ta khiến gương mặt nhỏ của Sở Phong trực tiếp xanh lét, da gà da vịt nổi cả lên.
“Ta sẽ để ngươi chạy trước ba mươi chín mét!” Thanh âm của nàng ta ồm ồm, miệng lớn há to như chậu mà nói.
Vèo!
Sở Phong chạy, cực kỳ quyết đoán, vươn ra hai chân ngắn nhỏ, vắt chân lên cổ mà phi nước đại.
Mặc dù hắn đang ở trong trạng thái thai trúng mê, thế nhưng tình huống kích động ban nãy đã khiến hắn bừng tỉnh, biết bản thân đã gây ra họa, lần này không biết có bị tiên tử đánh chết không nữa?
Sở Phong xác thực chạy được ba mươi chín mét, thế nhưng khi còn một mét cuối cùng, một thanh đại đao dài bốn mươi mét đã từ phía sau phi đến, đặt ngay sát cổ của hắn.
Trong nháy mắt này, Sở Phong thực sự muốn liều mạng, nhưng cuối cùng vẫn ỉu xìu xuống, cả người đứng im ở đó không dám động đậy.
Đông Thanh biến thân, cả người cao chừng mấy chục mét, mặt xanh nanh vàng, mái tóc màu tím bay múa loạn, huyết khí tăng vọt, không biết nàng ta thuộc chủng tộc gì, thế nhưng khí tức phát ra ngày vàng hung mãnh, trực tiếp áp xuống mảnh khu vực sơn lâm khiến nơi này gần như muốn nổ tung.
Đại đao bốn mươi mét trong tay nàng ta đang kề trên cần cổ Sở Phong, đây là... rơi vào trạng thái bùng nổ!
Có thể thấy được nàng ta trung thành và ủng hộ tiểu thư nhà mình thế nào, đến độ không ngại khai đao với một đứa bé.
“Nhãi con thối, ta xem ngươi còn dám...” Lúc này, Cơ Hải Sơn cũng đã xông lên núi, vốn dĩ còn đang quát lớn, muốn cho Sở Phong no đòn một trận, kết quả lời đến miệng lại nuốt trở vào toàn bộ.
“Đông Thanh, đừng kích động, dựa theo những gì tiểu thư phân phó là được rồi.” Lão bà bà tóc bạc ôn hòa lên tiếng.
Sở Phong bị treo ngược lên, rất thảm, hai bắp chân bị gân bạo long trói chặt, treo lên trước thần miếu.
Đông Thanh tự mình động thủ, muốn đem mông nhỏ của hắn đập thành tám khúc!
“Hắn còn nhỏ, đừng đánh nữa.” Thanh âm ôn nhu của tiên tử truyền đến khiến Sở Phong như trút được gánh nặng, dù thế nào thì hắn cũng từng là Sở ma đầu, loại chuyện bị người ta đánh mông này sẽ nhiễm đen cả đời của hắn mất.
Hắn cảm thấy tiên tử này cũng thực không tệ chút nào, tính cách ôn nhu, thực sự khiến người ta không thể không yêu thích.
Thế nhưng một lát sau, nụ cười của hắn liền đông cứng, bởi vì tiên tử còn chưa nói xong đâu.
“Treo ngược nó ở đây một ngày.” Nàng tương đối bình tĩnh, phiêu dật tựa thiên tiên, ngay cả âm thanh cũng khiến cho người ta cảm thấy không nhiễm khói lửa nhân gian, giống như truyền đến từ tiên vực.
“Người vẫn nên đánh ta đi!” Bị trói chân treo ở đây một ngày, tuyệt đối còn khiến hắn khó chịu hơn là bị đánh một trận.
Tiên tử gật đầu nói: “Vậy thì đánh xong lại treo lên.”
“Ngừng lại, trực tiếp treo đi a!” Sở Phong bày ra dáng vẻ cuộc sống không còn gì để luyến tiếc, nghiêng cổ, liếc mắt nhìn thần miếu.
Đây nhất định không phải là tiên tử mà là nữ ma đầu mới đúng, hắn thực muốn... hàng ma, thế nhưng lại sợ bị hàng phục ngược lại.
Sau một tiếng, gương mặt nhỏ của Sở Phong không chịu được nữa, không có chuyện thì tìm chuyện để nói, bởi vì một đám trẻ con trong bộ lạc đều chạy đến nơi này, ở đó mà nhìn hắn bị treo, cười hi hi ha ha không ngớt.
“Thả ta xuống, lần này có gì ghê gớm chứ, cùng lắm thì ta đền cho người một chiếc giường hỏa ngọc, sau này tiểu dầm cũng không còn dấu vết, ánh lửa lóe lên một cái liền bốc hơi sạch sẽ!”
“Thiếu đánh hả?” Đông Thanh nói năng thô lỗ, trừng hai mắt như chuông đồng nhìn hắn, từ trong thần miếu đi ra ngoài.
“Thả ta xuống đi, ngày hôm nay là chuyện ngoài ý muốn, nhưng tương lai ngoảnh đầu lại nhìn, các ngươi sẽ phát hiện đây có khả năng là thần tích, không, là đế tích, là vết tích của tiến hóa giả chung cực lưu lại, là vết tích chân thực không có nhiều của đấng tối cao ta đây, tìm khắp thế gian cũng tìm không ra được chiếc giường nhứ hai như thế đâu, giá trị phải nói là không thể định mức, có ý nghĩa tiến hóa và ý nghĩa lịch sử vô cùng trọng đại đó có biết không!”
Sở Phong ở đó dông dài, nói những lời kia mà mặt không đổi sắc, bị treo ngược lên mà miệng vẫn không chịu nhàn rỗi, vẫn nói liến thoắng.
“Xin nhớ kỹ ngày vĩ đại hôm nay, đấng tối cao ta đây đã để lại một nét bút đậm ở nơi này, sẽ được ghi vào sử sách, cũng từ ngày hôm nay bắt đầu, ta sẽ đặt chân lên con đường tiến hóa cứu cực, xin mọi người... khắc ghi ngày hôm nay, cảm thiên động địa a!”