Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Đông Thanh đáp: “Trừ phi tìm được một số vật chất nghịch thiên để tẩm bổ thân thể, như vậy liền không có vấn đề. Thế nhưng những vật chất kia đều là thế gian hiếm thấy, rất khó tìm kiếm. Ngoài ra, kể cả có tìm thấy thì cũng không có ai nguyện ý lãng phí như vậy, mà sẽ đem vật chất nghịch thiên dùng ở nơi khác, ví dụ như đưa cho Thiên Tôn đang suy bại hoặc sắp tàn để kéo dài sinh mạng.”
Dùng trên người trẻ con thì quả thực là được một mất mười!
Lại nói, trên đại địa Hồng Hoang đã sớm quật khởi vài chục năm, tiến hóa cũng muộn vài chục năm, ảnh hưởng không phải rất lớn, đại đa số thọ nguyên của các tộc đều không tính là ít, đều đợi quật khởi.
Ai mà rảnh rỗi vì để một đứa trẻ có thể tu luyện sớm mấy năm mà phá gia như thế, bỏ qua Thiên Tôn – người rất cần dùng đến vật chất hiếm thấy?
“Nhất là, một đứa trẻ cho dù có là thiên tài đi chăng nữa thì cũng không nên đốt cháy giai đoạn như vậy, thiếu đi rèn luyện tương ứng, lợi dụng dị quả quá sớm để tiến hóa chưa chắc đã là chuyện tốt.”
Sở Phong nghe vậy thì có thể nói gì được chứ? Chỉ có thể yên lặng gật gật đầu.
Thế nhưng trong lòng hắn lại đang suy nghĩ, hắn mang theo nhục thân chuyển thế, cho nên không cần phải trải qua rèn luyện hồng trần, vì đó hắn rất cần thời gian tu hành sớm hơn mười mấy năm này!
Trong những ngày tiếp theo, Sở Phong vô cùng phối hợp, bị chưng nấu, bị một đám người vây đánh, sau đó cùng bọn họ đối kháng, rèn luyện bản thân, trước hết cứ đánh xuống nội tình kiên cố bên dưới rồi hãy nói.
Chỉ có điều, hắn cũng đang âm thầm nghiên cứu địa thế của mảnh đại hoang này, hắn muốn tìm kiếm thiên tài địa bảo, tìm kiếm vật chất tạo hóa, hy vọng sớm có thể sớm đặt chân vào con đường tiến hóa.
Trong lúc đó, tiên tử giống như huyền nữ cửu thiên và vị bà bà tóc bạc cũng quay về đây hai lần, thì thầm cùng Đông Thanh cái gì đó, dẫn đến Đông Thanh ngày càng nghiêm khắc với Sở Phong.
Sở Phong từng nghe thấy một lần, vị nữ tử giống như thần tiên tỷ tỷ kia nói Hô Hấp Pháp và truyền thừa nhất mạch này của các nàng càng thích hợp cho nữ tử hơn.
Cho dù rất nghiêm khắc với Sở Phong, thế nhưng kinh văn chính nhất mạch này sẽ không truyền cho hắn, về sau có thể để hắn làm người hộ sơn, trở thành người bảo hộ truyền thừa chân chính.
Sở Phong ngẩn người, hóa ra chính mình chỉ là lốp xe dự phòng, có lẽ còn không bằng cả lốp xe dự phòng ấy chứ? Chỉ có thể tính là tùy tùng của truyền nhân tương lai? Bảo tiêu trung thành?
“Ai, xem ra có thể tăng thêm một phần thuộc tính tiên thiên của ta, vẫn nên tạm thời sinh sống ở nơi này đi.” Sở Phong thở dài.
Sau đó hắn liền tương đối tùy tiện, ví dụ như nói Đông Thanh đêm ngủ có chứng ngáy ngủ quá nghiêm trọng, khiến hắn phải chạy đến chủ điện để ngủ, ngẫu nhiên cũng chạy đến trên giường bạch ngọc của huyền nữ cửu thiên.
Trong khoảng thời gian này, Sở Phong kinh ngạc phát hiện bản thân ngày càng trưởng thành thì ký ức lại ngày càng mơ hồ.
Cái gọi là thai trúng mê vẫn còn đang trong tiến hành, chỉ có điều liên tiếp một đoạn thời gian sẽ chậm lại, sau đó lại tiếp tục, gián đoạn như vậy chẳng lẽ là muốn kiên trì kéo dài đến ba năm kỳ thai trúng mê hay sao?
“Có chút gay go, rất nhiều người cùng sự tình ta đều quên lãng, phải mất mấy năm sau mới có thể nhớ lại?”?
Sở Phong buồn phiền, tuyệt đối không thể để hắn quên mất Hô Hấp Pháp, điều này rất quan trọng.
Thời gian ngắn mà xem, Đông Thanh không có khả năng dạy hắn Hô Hấp Pháp cứu cực của nhất mạch này, bởi vì vị tiểu thư kia có khuyên bảo qua, thế nên nàng ta chỉ có thể dạy hắn những Hô Hấp Pháp khác.
Cho nên, Đạo Dẫn, Đại Lôi Âm hay những Hô Hấp Pháp khác đối với hắn quan trọng không gì sánh được, không thể quên mất trong ba năm như vậy.
“Ông nội mi, ta... ta tè dầm?!”
Sáng sớm, gương mặt Sở Phong đỏ bừng, theo ký ức ngày càng mơ hồ, thai trúng mê lại nặng thêm một bậc, hắn phát hiện cơ năng sinh lý của bản thân đang có xu hướng tiếp cận trẻ con.
Ngủ say trong đêm, vậy mà không khống chế được bản thân, trong lúc vô tri vô giác đã vẽ ra giường một mảnh địa đồ.
Quá xấu hổ, hắn muốn đụng đầu vào tường!
Nhất là khi đây không phải phòng của hắn, mà là... giường ngọc của vị tiên tử tỷ tỷ, việc này càng hắn thực sự chột dạ.
“Ai nha!”
Ngay khi gương mặt nhỏ của Sở Phong còn đang đỏ bừng hiện lên khó xử vì xấu hổ, hắn bỗng dưng ngẩng đầu, phát hiện ra vị thần tiên tỷ tỷ kia đã trở về, còn có cả bà bà tóc bạc, bọn họ vừa cười vừa tiến vào chủ điện.
“Đây là cái gì?” Vị nữ tử áo vàng giống như huyền nữ cửu thiên đi đến gần, sau đó... liếc nhìn chiếc giường của mình.
“Không phải ta.”
Sở Phong chóng mặt, thời kỳ thai trúng mê ngày càng kéo dài, dưới loại hoàn cảnh khó xử này, một số phản ứng bản năng của hắn đều trở nên giống một đứa trẻ, quỷ xui thần khiến mà gào lên một câu: “Là tè dầm nha thần tiên tỷ tỷ!”
Sáng sớm, trong bộ lạc vốn không yên tĩnh, rất nhiều người đều đã thức dậy, lúc này sau khi liền nghe thấy âm thanh của Sở Phong, tất cả lập tức lặng im phăng phắc.
Một cái gân cổ mà thôi, trong buổi sáng mặt trời vừa mới ló dạng thanh âm trẻ con trong trẻo mang theo giọng sữa truyền đi đặc biệt xa, âm thanh phá tan màn sương mù mỏng manh, trầm bổng truyền ra ngoài.
Thần miếu nằm ở ngọn núi thấp tiếp giáp bộ lạc Cơ gia, hai khu vực gần như sát nhau.
Vốn dĩ sáng sớm bề bộn rất nhiều việc, thế nhưng lúc này tất cả mọi người đều đứng nguyên tại chỗ giống như không cách nào nhúc nhích, ngay cả khói bếp bay ra và ánh bình minh màu vàng chiếu xuống bộ lạc cũng giống như dừng lại, trở thành một bức tranh tổng thể.
Đây là tình huống gì? Mấy trăm người Cơ gia bất luận là tộc lão hay tiểu tử choai choai đều có chút cạn lời, trong mắt bọn họ dường như hiện lên mấy chữ... nữ tử giống như thiên tiên nọ... tiểu dầm rồi?
Một đám người hỗn độn trong gió!
“Tên nhóc con thối này, xem ta có đánh chết nó không!”
Cơ Hải Sơn phá vỡ bầu không khí yên tĩnh quỷ dị này, sau đó hai chân to dài sải bước tiến về hậu sơn, miệng còn quát lớn: “Ngày càng ngang bướng, cọng giá lớn liền dám khinh nhờn tiên tử, sau này không biết sẽ làm ra chuyện gì!”
Trên ngọn núi thấp, trong thần miếu.
Nữ tử mặc váy dài màu vàng, mạng che mặt rõ ràng hơi lay động, hai mắt vốn dĩ mỹ lệ trong nháy mắt liền hơi híp lại, lộ ra thần mang.