Nhóm dịch: Thiên Tuyết
“Bộp!”
Cơ Hải Sơn tét vào mông của hắn một cái, nói: “Đánh rắm lớn ghê, vẫn là nhóc con chưa dứt sữa mà đã dám giả bộ thâm trầm, hừ hừ, sao ngươi không lấy tên là Tịch Mịch Như Tuyết luôn đi?”
“Còn đánh nữa ta liều mạng với người!” Sở Phong cảm thấy đặc biệt oan ức, đã chuyển thế lại còn gặp phải loại chuyện này, quả thực là chẳng có nơi nào nói lý lẽ hết.
“Con ngoan, lại suy nghĩ một chút, còn có tên gọi khác không?” Một vị tộc lão cười tủm tỉm nói.
“Cơ Vô Địch!” Sở Phong ngẩng cái đầu nhỏ lên, hai tay nhỏ vắt ra đằng sau hông, dáng vẻ tự tin phơi phới.
“Đợi một lát!” Lúc này, Cơ Hải Sơn trông thấy mấy vị tộc lão đang cười thì cũng qua đó, tỏ vẻ than thở mà nói: “Nhóc con này từ lúc nhặt được vẫn rất ngốc nghếch a, sao gần đây lại nói nhiều như thế, hơn nữa càng nói càng trơn tru?”
Sở Phong chột dạ, thế nhưng cũng giả bộ đến cùng, ưỡn cái ngực nhỏ ra mà hô: “Ta là thiên tài!”
Đông Thanh lên tiếng: “Chuyện này cũng không tính là cái gì, những gia tộc trường tồn với thế gian có đứa trẻ vừa sinh ra chưa được mấy ngày đã biết nói, không đến mười ngày liền có thể chạy băng băng, chưa đầy một tuổi đã có thể ngâm thơ vẽ tranh.”
Sở Phong cạn lời, thầm nghĩ đây là yêu nghiệt phương nào?!
Đông Thanh lại nói: “Càng khiến người ta kinh ngạc hơn chính là, còn có môn phái tiến hóa nhốt đứa trẻ sơ sinh vào trong tiên động, khi ra đời liền biết nói, mấy tháng tuổi đã có thể cùng ấu tể của chân long chém giết một chỗ.”
Sở Phong sợ hãi, đây là sự thật sao? Hắn hoài nghi nghiêm trọng tính xác thực đó có biết không!
Thế nhưng hắn là người chuyển thế, làm sao lại cảm thấy bản thân không có chút ưu thế nào vậy nhỉ? Đứa trẻ bình thường sinh ra ở dương gian đều là quái vật, đều thành tinh cả hay sao?
Thậm chí, hắn còn cực kỳ nghi ngờ loại điển hình kia sẽ không phải là người luân hồi đấy chứ? Sở Phong âm thầm suy ngẫm, sau này nhất định phải đi nghe ngóng, nhìn xem nhà ai xuất hiện thiên tài ngút trời như thế, tìm cơ hội trói lại luôn.
“Mọi người khoác lác như vầy, ta nhất định phải ép khô giá trị của các ngươi!” Sở Phong âm thầm suy nghĩ.
“Chẳng lẽ là Đại Năng cổ đại chuyển thế thành công?” Một vị tộc lão của Cơ gia hiểu biết nhiều liền lên tiếng, trong lòng có chút nghi ngờ.
Đông Thanh lắc đầu, đáp: “Không phải, trải qua nghiệm chứng thì xác thực chỉ là đứa trẻ được sinh ra bình thường, trừ đi loại khả năng kia thì thực sự là thiên phú khủng bố.”
Hơn nữa, những đứa trẻ như vậy cũng có ghi chép trong sách sử, nếu không có người xảy ra ngoài ý muốn, cuối cùng đều sẽ trở thành Đại Năng, mà hiện nay vẫn còn sống ở đâu đó, đang quan sát đại địa Hồng Hoang này!
“Đương thời cũng có loại yêu nghiệt như vậy sao?” Một vị tộc lão lên tiếng hỏi, đây cũng là vấn đề mà Sở Phong muốn biết, vì vậy liền dỏng lỗ tai lên nghe.
“Có, ít nhất cũng có mấy người!” Đông Thanh thở dài, cảm nhận được sâu sắc loại cảm giác bất lực do sự chênh lệch kia, bọn họ quả thực không thể đấu lại loại tiểu quái vật như vậy.
Nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn thì tương lai chắc chắn sẽ trở thành Đại Năng, trở thành sự tồn tại khủng bố của thế gian, mà bây giờ vẫn đang trong thời kỳ còn nhỏ.
Sở Phong cảm khái không thôi, đây rốt cuộc là thế giới gì vậy? Trẻ con dương gian có thiên phú siêu tuyệt thực sự có chút không hợp lẽ thường, mạnh đến biến thái, khiến người ta cảm thấy không chân thực.
“Ta muốn tiến hóa, ta muốn ăn trái cây!” Sở Phong chỉ tay về phía một gốc cây già cách đó không xa, cây này đã cắm rễ trong bộ lạc, bên trên treo đầy những dị quả màu vàng óng, lúc này đang tỏa ra hương thơm trái ngọt rất đậm.
“Không được!”
Không chỉ có Đông Thanh mà ngay cả Cơ Sơn Hải cùng một đám tộc lão cũng cùng nhau phản đối, thậm chí cả đám trẻ con cũng cùng nhau lắc đầu với hắn.
“Vì sao chứ?” Sở Phong không hiểu, lông mi chớp động, bày ra dáng vẻ ngây thơ hồn nhiên, chẳng qua thì việc này cũng khiến hắn thực sự nghi ngờ.
“Ngươi còn nhỏ, một số việc không hiểu,” Đông Thanh giải thích qua loa cho có lệ.
Chỉ có điều khi trông thấy dáng vẻ bất mãn của Sở Phong, nàng ta lại bổ sung thêm: “Thông thường mà nói, chưa đủ mười sáu tuổi thì huyết khí chưa ổn định, thực lực của nhục thân chưa đủ, khi đó không thể sử dụng những chất xúc tác để tiến hóa cho bản thân.”
Sở Phong nghe được lời kia liền lập tức ngẩn người, còn có loại chú ý như này sao?!
Hắn không khỏi nghĩ đến ghi chép trong bản chép tay tối cường, trong đó có nhắc đến các loại phương thức để đi lên con đường mạnh nhất, cũng đơn giản đề cập đến phải điều dưỡng cơ thể, nếu muốn bước chân lên con đường mạnh nhất thì trước đó phải đạt đến trạng thái cường thịnh.
Cẩn thận ngẫm lại thì chính là ý nghĩa này, thế nhưng chỉ là một nét sơ lược.
“Đây là vấn đều có tính phổ thông, các tộc trên đại địa đều biết, phải đợi đến khi cơ thể phát triển đến giai đoạn nhất định mới có thể sử dụng phấn hoa và dị quả để nâng cao thể chất, từ đó thúc tiến sự tiến hóa của bản thân.”
Cơ Sơn Hải dùng đôi mắt to như chuông đồng trừng hắn, bảo hắn nhất định phải nhớ kỹ.
Sở Phong lập tức lệ rơi đầy mặt, thứ này vậy mà lại là kiến thức phổ thông sao? Nhưng mà trước đó hắn nào có biết a.
Đa số nhân tài kiệt xuất của các tộc đều là sau khi đủ mười sáu tuổi thì mới bộc phát thức trưởng thành, tiến hóa nhanh chóng và quật khởi!
Một số yêu nghiệt chịu giới hạn của tuổi tác, cho dù chưa từng lấy chất xúc tác để tiến hóa, nhưng bản thân khi trưởng thành đến năm mười sáu tuổi, thực lực tự nhiên cũng khả quan đáng kể.
Đồng thời, Sở Phong còn kinh ngạc biết được trong mảnh địa trường này, tuổi trưởng thành của nam tử bình thường đều có thể đạt đến cảnh giới Tiểu Yêu.
Giác Tỉnh, Gia Tỏa, Tiểu Yêu...
Nói cách khác, sau khi thành niên thì đa số người sẽ tiến hóa đến cảnh giới thứ ba, mọi người đều có thể làm được, cực kỳ phổ thông.
Sở Phong trầm mặc một trận, chỉ có thể thầm than thở, quả nhiên không hổ là dương gian, mảnh cương vực này tương đối mà nói rất nguyên thủy, thế nhưng năng lực đều có thể đạt đến trình độ như vậy, vậy thì những nơi phồn hoa rực rỡ kia sẽ như thế nào đây?
“Chẳng lẽ chưa đến mười sáu tuổi thì không thể nhanh chóng tiến hóa sao?” Sở Phong lên tiếng, hắn cảm thấy cứ trôi qua mười mấy năm như vậy quả thực là lãng phí.