Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 2142 - Chương 2142: Cơ Hư Không (2)

Thánh Khư Chương 2142: Cơ Hư Không (2)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

"Vì sự quật khởi của Cơ tộc chúng ta, bồi dưỡng ra thiên tài mạnh nhất… Đánh!"

Một đám nhỏ lao đến, giúp Sở Phong "hoạt động gân cốt", quả quyết xuống tay.

Sở Phong di chuyển trên mặt đất, tốc độ rất nhanh, muốn bỏ trốn, nhìn Cơ Hải Sơn liên tục gật đầu nói: "Quả nhiên có thể thúc ép ra tiềm lực, di chuyển nhanh hơn."

Nhưng Sở Phong cũng có nỗi khổ khó nói, hắn biết mình không chạy được nên chỉ có thể bỏ trốn như vậy, nhưng cũng rất chật vật.

Các ngươi… còn nhân tính không vậy? Sở Phong rất muốn kêu to, hắn tự nhận da mặt rất dày nhưng mới lớn mấy tháng, còn chưa đến một tuổi, đã bị người khác vây đánh như vậy, quả thê thảm.

Sở Phong luôn cảm thấy rằng sau khi đầu thai đủ loại người không thích hợp, trước đó xông vào trong mơ của Đại Năng suy yếu sắp chết, rồi lại gặp phải người luân hồi, rồi bị đánh ở đây.

Hắn tin rằng những người luân hồi khác cũng sẽ không gặp phải xui xử như vậy.

Ngay khi Sở Phong trong quá trình bị nấu, ban ngày bị nắm mũi uống sữa hắc hổ, cuộc sống bị một đám nhỏ chặn đường đuổi đánh, hắn… phải chạy trốn.

Thời gian hai tháng, hắn đã có thể chạy nhanh như gió.

Chỉ là thân thể non nớt, có thể chống đỡ hắn như vậy, hiệu quả huấn luyện quả thật đáng kinh ngạc.

Trong lúc này, trên núi lớn có tin truyền đến, sâu trong dãy núi nguyên thủy có một rồng con, hậu duệ quý tộc Thiên Hoàng đi vào núi là vì săn rồng, nghĩ đến trứng rồng, ấp ra trứng rồng, nuôi chúng chiến đấu với đứa nhỏ trong tộc.

Bộ lạc gần đó khiếp sợ!

Sở Phong nhất thời không nói nên lời, những gì Đông Thanh nói là sự thật, thật sự có thế gia cường đại và môn phái tiến hóa như vậy, thật sự nhận thức được, những người đó đến vì săn rồng!

Tuy rằng còn chưa đắc thủ nhưng đoán chừng cũng sẽ sớm thành công!

"Chúng ta muốn làm thiếu niên săn rồng!" Có đứa nhỏ hét lên.

"Ta muốn làm dũng sĩ săn Côn Bằng!" Cùng có đứa nhỏ gào lên như vậy.

Sau đó… bọn chúng lại bắt đầu đuổi theo Sở Phong, hiện tại đánh đứa trẻ này đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống hàng ngày của bọn họ.

Sở Phong đủ loại tức giận, không thể nhịn được nữa, cuối cùng hét lên: "Ta đánh với bọn họ không có chút khiêu chiến nào, ta muốn đến tổ rồng, chiến đấu với con non Thiên Long, đưa ta đến!"

Đáng tiếc, sức nói chưa đủ thuyết phục, bây giờ hắn còn chưa phát triển tốt, mới chỉ học được chạy trốn, còn chưa đến một tuổi, nếu không ăn gian sao đánh được đám nhỏ mười phần dã tính này, càng không nói đến là rồng.

"Đừng nôn nóng, tiểu thư và bà bà đã vào núi, chỉ vì đang tìm kiếm sào huyệt của Kim Sí Đại Bằng, chờ sau khi nó ấp mấy quả trứng nở ra có thể sẽ thả ngươi vào đánh nhau."

Sở Phong nhe xong nhất thời không nói nên lời, diện tích dương gian vô tận, phong cách các môn phái tiến hóa cường đại rất dũng mãnh, hắn gặp được loại chuyện này là may mắn hay là bất hạnh?

Đông Thanh bổ sung thêm: "Ngoài ra, nếu hậu duệ quý tộc Thiên Hoàng này không bắt được tổ rồng, quay đầu ném ngươi vào trong đó cũng không phải là không thể."

"Đại tỷ, đừng độc ác như vậy, chờ sau khi ta hai tuổi đi!?" Sở Phong kích động, ngay cả nói chuyện cũng trở nên lưu loát, không còn nói lắp.

Đông Thanh mũi nở mặt rộng, thô lỗ nói: "Lần trước bà bà trở về nói, nếu không tìm thấy địa điểm thích hợp, cũng có thể tìm một ổ kiến hung ác, đưa ngươi vào đó."

"Thật độc ác, ta rốt cuộc phải đánh bao nhiêu con? Bị ăn luôn thì phải làm sao bây giờ?!" Sở Phong kêu lên, cảm thấy quá tàn nhẫn, cũng rất vô trách nhiệm.

Cuộc sống những ngày sau đó, ánh mắt hắn luôn tỏa ra ánh sáng xanh, nhìn chằm chằm dị quả gần bộ lạc, thật sự không phải ít, hắn muốn nhanh chóng tiến hóa.

Nhưng Đông Thanh giống như đề phòng kẻ cướp, quản hắn rất chặt, nhắc nhở hắn còn chưa phải lúc.

Cơ Hải Sơn vẫy tay với Sở Phong nói: "Đứa trẻ này còn chưa có tên, cha nuôi vắt hết óc, suy nghĩ hai tháng mới được một cái tên rất hay."

"Tên gì?" Một đám nhỏ vây quanh đây, nhưng bảy tám vị tộc lão đều cười tủm tỉm, ngồi xổm xuống, đút tay vào trong thú bào.

"Cũng không phải là công của mình ta, vài vị tộc lão cũng giúp đỡ nghiên cứu." Cơ Hải Sơn thân cao một trượng hiếm có khi ngượng ngùng, cuối cùng vô cùng trịnh trọng nói: "Gọi là —— Cơ Hư Không!"

“Cái tên này thực hay!”

Âm thanh Sở Phong vô cùng non nớt đáng yêu, hắn làm ra tư thái của lão đại mà vỗ vỗ ngực nhỏ, hỏi một đám trẻ con cạnh đó, phải chăng cái tên này rất tương xứng với khí chất của hắn.

“Hải Sơn thúc và tộc lão đặt tên thì tất nhiên là hay rồi, vừa nghe thấy liền giống như sấm rền bên tai, lại như tiếng hoàng chung đại lữ (1), ầm ầm vang dội, tuyên truyền giác ngộ!”

(1)Hoàng chung đại lữ: Hoàng chung : Quy luật đầu tiên của sáu nhịp điệu trong mười hai nhịp điệu của âm vị học cổ đại Trung Quốc. Đại lữ : Định luật thứ tư trong Lục đạo luật. Mô tả âm nhạc hoặc câu thơ trang trọng, ngay thẳng, hài hòa và cao siêu.

Một tiểu tử choai choai gọi là Cơ Hồ lên tiếng, con mắt híp thành hai đường thẳng nhỏ, ở đó mà dùng sức lực vuốt mông ngựa.

“Vậy ta không cần nữa!” Sở Phong dõng dạc tuyên bố, nói năng ngày càng trôi chảy.

Sau đó hắn lại nói: “Nghe ngươi nói như thế lòng ta bị xúc động mạnh, hai từ Hư Không hùng hồn mà nặng nề, thực sự muốn đè sập sơn hà vạn cổ, khiến tâm ta chấn động không thôi. Thế nhưng luôn cảm nó không tương xứng với khí chất của ta. Bỏ đi, ta vẫn nên lấy tên là Cơ Thiên Ma đi.”

“Nhãi con thối, ta đánh chết ngươi, Cơ gia chúng ta làm sao lại xuất hiện ma được!” Cơ Hải Sơn hung hăng đánh mông nhỏ của hắn, hơn nữa lực đạo còn không nhẹ.

Sở Phong trợn trắng mắt. Mợ nó, gọi Thiên Ma liền bị đánh sao, nếu để bọn họ biết kiếp trước bản thân bị toàn vũ trụ gọi là Sở ma đầu thì không phải tất cả sẽ nổi điên lên sao?

“Sơn Hải ca bớt giận.” Đông Thanh khuyên nhủ, nàng ta ngao luyện gân cốt Sở Phong, cũng không muốn hắn thực sự bị Cơ Sơn Hải đánh hỏng.

“Lời ta nói là cảm nhận chân thật, nội tâm mặc dù cộng hưởng với hai chữ Hư Không, thế nhưng lại cảm thấy bất an vô cùng, không thể gọi ta bằng hai chữ này đâu.” Sở Phong gân cổ.

“Cái tên Thiên Ma của con không được, còn có tên khác không, con còn muốn tên là gì?” Lúc này một vị tộc lão lên tiếng, trong miệng chỉ còn lại mấy chiếc răng cửa to vàng vàng, nhưng cái khác đều rụng sạch.

Trên dưới Cơ tộc ngay cả trẻ con đều phản đối tên gọi có chữ “Ma” của Sở Phong, căn bản không thể chấp nhận.

Sở Phong chớp đôi mắt to tròn, bày ra dáng vẻ cao thâm khó dò, nói: “Vô địch cỡ nào tịch mịch a, không bằng gọi ta là Cơ Mịch đi, vừa oai phong lại nội liễm, biểu thị tương lai của ta.”

Bình Luận (0)
Comment