Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 2141 - Chương 2141: Cơ Hư Không (1)

Thánh Khư Chương 2141: Cơ Hư Không (1)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

"Sau khi bồi dưỡng ngươi đến giai đoạn nhất định không biết có thể làm cho tiểu thư thoả mãn không, có thể tranh bá với những yêu nghiệt chân chính trên mảnh đất Hồng Hoang này không."

Đông Thanh đang xuất thần, cô ta biết rõ, có vài gia tộc lánh đời đáng sợ, sinh ra huyết thống bẩm sinh mạnh mẽ đến khiến cho người ta tuyệt vọng, mà sự bồi dưỡng hậu thiên thì càng khủng bố, tỉ mỉ chu toàn đến tất cả những chỗ nhỏ nhất.

"Ta mạnh nhất. . ." Sở Phong bi bô, la hét như thế , hắn đã hiểu, ở mảnh biên hoang cằn cỗi này cũng có vài đứa bé như hắn có thể nói chuyện, bởi vậy cũng không cố giả vờ không biết gì nữa.

Đông Thanh lắc đầu, càng hiểu rõ, cô ta càng thận trọng, không để ý tới Sở Phong, ở nơi đó cân nhắc một chuyện, tự lẩm bẩm một mình.

"Ngươi còn nhỏ như vậy, cái gì cũng không biết, vẫn chưa hiểu được người sống trên đời cần phải có sự khiêm tốn, mạnh nhất không phải hô ra là được, người ta là thật sự đánh mới ra cái danh nhất đó. Có bộ tộc chỉ có mấy người thôi, nhưng lại có thể đánh đến Dương Gian mất tiếng, có bộ tộc tích lũy năm tháng vô cùng dài, chỉ là đang ngủ đông, một khi những đứa trẻ bị nhốt trong động Táng Tiên xuất thế thì chỉ có trời mới biết sẽ đáng sợ dường nào. . . Thế gian này có quá nhiều bí mật. Con đường mạnh nhất là đạp lên núi thây biển máu của vô số thiên tài mà giết ra, thế gian này có vài môn phái tiến hóa đã bước ra con đường như vậy, chỉ cần tiếp tục đi là được rồi, còn ngươi, ngươi lấy cái gì đi tranh? Chỉ có thể dựa vào chính mình bắt đầu lại từ đầu đi tìm tòi mà tiến tới. Càng chưa nói đến cõi đời này còn có những thợ săn Thiên Tôn, thợ săn luân hồi các loại."

Trong lòng Sở Phong thay đổi, hận không thể lập tức quật khởi, chứng kiến dương gian Thôi Xán này đến tột cùng diện tích rộng lớn đến mức nào, Thiên Tôn tìm cũng không thấy điểm cuối, hắn muốn đi khắp hồng hoang, gặp cao thủ các tộc, chứng kiến sự huy hoàng chân chính.

Nhưng sau khi nghe thấy hắn lại nghiêm túc, hồn quang căng thẳng, Đông Thanh cô nương lại nhắc đến thợ săn luân hồi, đây là tình huống gì, chẳng lẽ nàng cảm nhận được điều gì đó, đã biết lai lịch của hắn?!

"Cái gì mà người kiếm ăn, còn có thợ săn luân hồi…" Bộ dáng nói chuyện lắp ba lắp bắp của hắn, đâu cũng thấy cực kỳ ngây thơ, thật ra nội tâm rất muốn biết.

Đông Thanh nhìn ráng đỏ phía xa nói: "Ngươi nhỏ như vậy, nói cũng không hiểu, đây là chuyện tiểu thư nhắc đến, cấp như vậy còn không thể giải thích được nữa là."

Trong ánh chiều đỏ sẫm, khắp ngọn núi cằn cỗi hoang sơ đã đỏ rực, đắm chìm dưới ánh nắng chiều, tiếng mãnh thú rít gào trên dãy núi phía xa, lá cây tuôn rơi xào xạc trong rừng cây rung động, những con chim kỳ lạ bay trên bầu trời, được ánh nắng chiều nhuộm lên một tầng đỏ máu, thoạt nhìn trông càng hung ác.

"Hiểu… Đã hiểu!" Giọng nói non nớt của Sở Phong vang lên ở đó, nhìn với ánh mắt chờ mong, hắn rất muốn biết bí mật của cấp đó.

Đông Thanh cô nương nở nụ cười trên đôi môi đỏ mọng nói: "Ngươi nhỏ như vậy, sao có thể sánh với núi sông? Nhỏ bé như hạt bụi, đừng nói là ngươi, cho dù cường giả mạnh nhất đối mặt với mảnh sương mù không rõ kia cũng không thể chịu nổi. Giống như mảnh đất mênh mông không có điểm cuối, ngay cả Đại Năng cũng không thể thăm dò đến cuối, dương gian cất giấu rất nhiều bí mật kinh khủng, lại càng không nhắc đến những thứ sâu xa hơn như luân hồi, cách lĩnh vực đó xa ba mươi ba tầng trời, ta không dám nghĩ nhiều."

Trong lòng Sở Phong sốt ruột nhưng cũng không có cách nào khác, cuối cùng không thể tranh luận với nàng, nếu không chẳng khác gì tự vạch trần chính mình?

Hắn đã nhìn ra, Đông Thanh chỉ thuận miệng nói, cũng không phát hiện và nhận ra hắn là người luân hồi.

Sau đó, hắn đã bị Đông Thanh nhấc lên… đánh một trận, hắn nhe răng nhếch miệng trong đau đớn, rất muốn phản kháng, có loại tu hành như vậy sao?

Hắn nghiêm túc nghi ngờ, tiểu thư nhìn giống Cửu Thiên Huyền Nữ kia không vừa mắt mình, cố ý sắp xếp như vậy, muốn có thể đấm bóp toàn bộ gân cốt trên người hắn!

"Hắc, đứa trẻ này lại không nghe lời, đến, Đông Thanh, ta giúp ngươi đánh hắn một trận!

Cơ Hải Sơn đến, đúng lúc nhìn thấy Sở Phong bị đánh.

Mũi Sở Phong tức muốn lệch, một nam nhân mạnh mẽ thân cao một trượng không nói lời giải cứu hắn trong nước sôi lửa bỏng, còn loạn ngôn, lại bỏ đá xuống giếng, có người cha nuôi nào như vậy sao?

"Ta đang giúp hắn chải vuốt tĩnh mạch, kéo dài xương cốt, điều trị thân thể." Đông Thanh nghiêm túc trả lời.

Cố Hải Sơn tùy tiện nói: "Chuyện này đơn giản, để cho đám tiểu hổ kia trong bộ lạc hỗ trợ, cùng nhau ra tay là được."

Đông Thanh gật đầu nói: "Có lý, phương pháp tiến hóa gân mạch này của chúng ta, chỉ chú trọng việc quật khởi từ trong đám thiên tài yêu nghiệt mọc lên như nấm sau mưa, còn hơn là để người ngoài giúp hắn thúc đẩy tuần hoàn máu tốt hơn, nếu không để hắn tham gia tranh đấu từ nhỏ, hoạt động gân cốt, nuôi dưỡng thành một loại bản năng chiến đấu hoang dã.

Không thể chiến đấu ác liệt được! Sở Phong thầm oán, là ép bị đánh đúng không? Hơn nữa hắn mới lớn có chút như vậy, lấy gì để chiến đấu, đơn giản chỉ là bị đánh.

"Đi!"

Cố Hải Sơn không nói thêm câu thứ hai, dẫn Sở Phong bước đi, trở về trong bộ lạc gần đó, hét về phía đám trẻ con: "Đến, cùng nhanh đánh hắn, đừng hạ tử thủ, độc thủ là được."

"Hải Sơn thúc, không phải ngươi nói không cho bọn ta bắt nạt đệ đệ này sao?" Có đứa nhỏ nhảy xuống từ trên bức tường cao mấy trượng hỏi.

"Ta rút lại những lời đã nói!" Cơ Hải Sơn phất tay.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Sở Phong lập tức tái mét, đám tiểu tử này tên nào cũng ngang tàng, giống như một đám mãnh thú nhỏ, nếu chăm sóc trên người hắn, chịu nổi sao?

Chuyển thế đến đây chỉ để bị đánh? Hắn đường đường là tiến hóa giả cấp Thần Vương!

"Đây là vì tốt cho ngươi, từ xưa khi chủng tộc bồi dưỡng đệ tử mạnh nhất trong tộc, trực tiếp ném đứa nhỏ vào trong tổ rồng, đánh nhau với rồng con vừa được nở ra từ trong trứng ngày hôm đấy, tắm máu rồng, chậm rãi lớn lên!

"Còn có môn phái tiến hóa tìm thấy sâu trong vùng đất hoang vu, bắt được kim ô con, hơn nữa không chỉ một con, nhốt cùng đứa trẻ được tộc cực kỳ xem trọng, không cho thức ăn, để bọn chúng đánh nhau sống chết, có thể tiếp tục sống sót mới có thể được bồi dưỡng trọng điểm."

"Còn có…"

Đông Thanh giải thích một hồi, khiến Sở Phong trố mắt đứng nhìn.

Đồng thời một đám nhỏ nghe thấy cũng giật mình và chấn động, bọn họ đã đủ dã tính, kết quả văn minh trong Thôi Xán Thần Thành, bộ tộc cực kỳ cường đại có bên trong thâm hậu này càng thêm kinh khủng, lại có thể đối xử đệ tử khắc nghiệt và tàn khốc đến thế.

Bình Luận (0)
Comment