Nhóm dịch: Thiên Tuyết
"Đừng nhúc nhích, đây là vì muốn tốt cho ngươi!" Đông Thanh cố gắng nở nụ cười dịu dàng, kết quả lại là mở rộng cái miệng lớn như chậu máu, lớn tiếng, có vẻ rất hung mãnh.
Hả? Đột nhiên, sau khi Sở Phong đau đến khó có thể chịu đựng nữa, da đều bỏng sưng đỏ lên, luồng nước nóng đâm nhói này lại biến thành dòng chảy ấm áp, chảy vào trong thân thể hắn.
Đi kèm với mùi thuốc nồng nặc thì dưới lồng hấp cũng có một ít chất đen thùi lùi bị phân giải, có hiệu quả, từng sợi khí đen nổi lên, tiến vào từng lỗ chân lông của Sở Phong.
"Để đầu lộ ra bên ngoài, sau đó đậy chặt cái nắp, tắt lửa đi." Bà bà tóc bạc hiền lành nói.
Lần này, Sở Phong thật sự bị chưng nấu, toàn thân nóng hổi, sương đen lượn quanh, ngoại trừ đầu lộ ra ngoài từ một chỗ đặc thù thì toàn thân đều ở trong lồng.
"A."
Hắn chỉ có thể chịu đựng, cuối cùng còn phải che giấu lương tâm mà gào khóc, tiến hành phối hợp, nếu không, quá bình tĩnh thì căn bản không giống một đứa trẻ bình thường.
Bản thân bị chưng luộc, còn phải phối hợp khóc lớn, còn có chỗ nào để đi nói rõ lí lẽ sao? Sở Phong phẫn uất!
Có điều, sau khi tất cả kết thúc, hắn lại bình tĩnh lại, nội tâm bị tác động mạnh, đây là thủ đoạn mà ngay cả trên bản chép tay cũng không có ghi lại , đối với hắn rất có hiệu quả.
Hắn có thể cảm nhận được, chính mình rút lấy tinh hoa của một loại báu vật nào đó, thân thể đạt được chỗ tốt.
"Còn được đó, sau này cứ hai ba ngày tiến hành một lần, ngoài ra mỗi ngày đều đánh hắn một trận, rèn luyện thân thể." Tiên tử dặn dò, chuyển động thân thể rời khỏi ngọn núi này.
Bà bà tóc bạc đi theo, trước khi rời khỏi nói với Đông Thanh rằng có thể qua núi phía sau lấy lấy sữa Hắc Hổ để nuôi nấng đứa bé này.
"Được!"
Sau đó không lâu, Đông Thanh xách theo Sở Phong tiến vào bộ lạc, bảo người ta trông giữ , cô ta thì lại biến mất đi vào sâu trong núi.
Sau một canh giờ, Sở Phong lại bị xách đi, trở về ngọn núi thấp, hắn nhìn thấy Đông Thanh cầm trong tay một chiếc bình ngọc không gian, bên trong toàn là chất lỏng màu đen mà óng ánh.
"Sữa Hắc Hổ, có thể khiến cho ngươi cường cân tráng cốt,
Khí huyết dồi dào, sau này mỗi ngày đều phải ăn loại đồ ăn đại bổ này, hi vọng ngươi đừng khiến tiểu thư thất vọng."
Lúc Đông Thanh nói những câu nói này, đã đổ một chén chất lỏng lóe lên ánh đen, bắt đầu rót vào trong miệng Sở Phong.
"Phụt!"
Sở Phong liền phun ngay một cái văng ra ngoài, mùi tanh này cũng quá nặng đi, hắn thật sự không chịu được, làm người hai đời, làm sao có thể uống nổi loại sữa này nữa?
"Không được phép lãng phí, ở bên ngoài loại sữa Hắc Hổ này một chén liền trị giá mười ngàn đồng vàng, uống vào hết đi." Đông Thanh dịu dàng nói.
Đáng tiếc âm thanh phát ra lại ồm ồm, cười toe toét thì cái miệng lớn như chậu máu, tương đối thô lỗ, điên cuồng rót vào trong miệng hắn, sau đó lại che miệng của hắn lại, vỗ phía sau lưng hắn một cái.
Rầm!
Trực tiếp dẫn đến Sở Phong nuốt xuống một ngụm lớn, miệng đầy mùi tanh và vị sữa, thực sự là không chịu được.
Hắn rất muốn hô to, ta muốn đi con đường mạnh nhất, không muốn uống sữa Hắc Hổ! Hắn đang giãy dụa kịch liệt.
Nhưng mà, phản kháng không có hiệu lực, hắn bị mạnh mẽ ấn đầu lại, trực tiếp uống sạch một bát sữa Hắc Hổ, một giọt cũng không có lãng phí.
"Sau này một ngày ba bữa, mỗi bữa uống một bát sữa. Đừng giãy dụa, thứ này bao nhiêu người muốn uống cũng không uống được, đây là thừa dịp ngươi còn nhỏ, vẫn chưa định hình, đang bù lại bản nguyên Tiên Thiên cho ngươi, phải biết, chỉ cần lạc hậu một chút về mặt bẩm sinh thôi thì sau đó phải tiêu tốn rất nhiều thời gian và tâm huyết mới có thể bù đắp. Lúc này bước ra một bước nhỏ trước thì trên đường tranh đấu sau này đã vượt qua người khác một đoạn dài."
Đông Thanh ở nơi đó đang giảng đạo, cũng không quan tâm là Sở Phong có thể nghe hiểu hay không.
Vật này còn có thể bù đắp bản nguyên Tiên Thiên? Thật sự cho nó là sữa rồng chắc? Sở Phong không tin.
"Mạch này của chúng ta, sau khi kết hợp và điều hòa linh tính, tinh túy của các loại khoáng sản, cây cỏ, động vật thì có thể bù đắp những thiếu sót bẩm sinh, ngươi nên vui mừng khi được tiểu thư thu nhận giúp đỡ." Đông Thanh lẩm bẩm.
Trong lòng Sở Phong hơi động, tiếp đó hắn có cảm giác thân thể bịkhoáng sản nóng bức chảy qua đã hấp thu được vật chất không tên, hiện tại được sữa Hắc Hổ tẩm bổ, lại thật sự có một dòng nước ấm tràn ngập trong người, đây chính là tu hành? Đã bắt đầu rồi?!
Trong lòng hắn rất không bình tĩnh, chẳng lẽ còn thật sự có thể bù đắp thiếu hụt bẩm sinh gì đó? Vậy thì vô cùng đáng sợ!
"Thế gian có vài đao thống cổ xưa vô cùng chú trọng việc thử nghiệm câu thông tiên thiên, có phương pháp vô thượng chuyên đào tạo trẻ mới sinh, nhưng đều phải tiêu hao báu vật hiếm có trong trời đất, phải đặt trẻ con mới sinh vào một ngôi mộ phong thuỷ, động tiên kinh thế và Tạo Hóa Nguyên Nhãn, chúng ta thì lại có con đường khác."
Nghe tới loại bí ẩn này, trong lòng Sở Phong nặng nề, ngay cả trong bản chép tay có ghi lại vấn đề liên quan đến con đường mạnh nhất của sư phụ của Thiên Tôn Thạch Hồ cũng không có đề cập tới kinh văn tiên thiên ở giai đoạn sơ sinh, có thể thấy được Dương Gian mênh mông, người tài ba xuất hiện lớp lớp, mỗi người đều có chỗ độc đáo của riêng.
Con đường hắn phải đi còn rất dài, nếu như còn cho rằng bảo vệ bản chép tay mạng nhất là có thể vùng dậy vậy thì sai rồi.
"Sinh vật sau khi sinh, nếu không có đủ thuộc tính bẩm sinh là rất khó phát triển, mà chúng ta chính là đang ‘vá trời’, không kém gì phương pháp tối thượng của những môn phái tiến hóa cổ xưa kia, chỉ có thể chờ xem ngươi có thể đi tới một bước nào rồi."
Sau đó, Sở Phong vẫn xem như là phối hợp, bảo chưng luộc thì chưng luộc, bảo uống thuốc thì liền uống thuốc, còn về sữa Hắc Hổ, hắn cũng cũng cố bóp mũi nhận lấy, nhắm mắt lại rót vào trong miệng.
Đương nhiên, khiến cho hắn rất không hài lòng chính là mỗi ngày đều phải bị đánh, bị gõ, đây là vị tiên tử kia nhắc nhở, bảo Đông Thanh rèn luyện gân cốt máu thịt của hắn.
Hắn rất muốn nói, mình mới nhỏ như thế mà đã bị đánh đập, có còn lẽ trời hay không a.
Mấy ngày nay, Sở Phong thường xuyên nhìn chằm chằm quả lạ trên núi, con mắt bốc lên ánh sáng xanh lục, có mấy lần cũng không nhịn được muốn chạy qua gặm nhấm mấy trái, sớm tiến hóa sớm vùng dậy.
Nhưng mà, Đông Thanh quản hắn rất nghiêm, vẫn không có cơ hội đi qua tìm kiếm.