Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 2147 - Chương 2147: Chớ Bỏ Qua Thời Gian Tốt (1)

Thánh Khư Chương 2147: Chớ bỏ qua thời gian tốt (1)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

“Còn phải chờ đợi viện thủ?!” Sở Phong kinh ngạc.

“Ừm, long ổ sâu trong biên hoang cũng không đơn giản chỉ có một hai con rồng trưởng thành, nếu xảy ra tình thế nghiêm trọng ngoài ý muốn, đám người kia quá nửa sẽ rút lui trước tiên.”

Khi nghe thấy những lời này, Sở Phong liền lảo đảo một cái.

“Ngươi làm sao rồi, lúc đánh rắm thì lớn, bây giờ lại làm ra vẻ thâm trầm, còn trưng ra bản mặt phức tạp như thế, đừng có giả bộ!” Đông Thanh muốn đánh hắn.

Sở Phong rất muốn nói lần này hắn không có giả bộ tang thương mà là tâm trạng thực sự phức tạp, bạn gái cũ có khả năng xuất hiện ở đó, ngộ nhỡ không cẩn thận gặp phải, hắn hiện tại nhỏ như thế, gặp mặt cũng quá xấu hổ rồi.

Sở Phong nghĩ đến các loại khả năng, nếu như chuyện gặp gỡ tình cờ thực sự xảy ra thì làm sao bây giờ, ví dụ như bị người kia niết niết mặt nhỏ chẳng hạn? Nếu thực sự như thế thì hắn làm sao chịu nổi a.

Mưa nhỏ rơi trên phiến lá tạo thành âm thanh sa sa, thực vật trong núi xanh non như ngọc, óng ánh phát sáng.

Đám người kia thực sự tới rồi, bắt đầu xây dựng hành cung trong khu vực cách Cơ gia không xa, tốc độ rất nhanh, chuẩn bị khu vực rút lui từ nơi sâu của Long Ổ biên hoang về nơi này.

Sở Phong nhìn thấy rất rõ ràng, những người kia khẳng định muốn bố trí trường vực truyền tống cỡ lớn, chính xác là lấy trăm ngàn dặm làm đơn vị dịch chuyển không gian, quả nhiên là muốn cầu cứu viện.

Hắn có chút không được tự nhiên, xem ra không lâu sau, khả năng hắn gặp lại Lâm Nặc Y là cực kỳ cao. Sở Phong cúi đầu nhìn tiểu họa mi của bản thân, hiện tại hắn chỉ là một đứa nhóc cởi truồng lộ mông, không khỏi ngẩng đầu im lặng hỏi trời xanh.

Lúc này hắn còn chưa đủ một tuổi, nếu gặp lại bạn gái cũ dưới tình huống như này, quả thực là không còn mặt mũi nhìn người.

Hạt mưa rơi xuống rất dày, khiến cho bộ lạc Cơ tộc đều ướt sũng.

“Một trận mưa xối cả một mùa, thực sự khiến người ta ưu thương a.” Sở Phong thở dài.

Bên ngoài một trăm năm ngàn dặm, nam tử tóc trắng ngồi xếp bằng trong thạch động khô ráo – Lê Cửu Tiêu đột nhiên hắt hơi một cái, cơ thể xuất hiện vết rách, vết thương cũ tái phát, toàn thân bốc lên mùi máu.

“Ai? Là kẻ nào tràn đầy ác ý với ta như vậy, khiến ta ở trong cõi u minh cũng cảm ứng được.” Hắn ta lẩm bẩm.

Thân là Thần Vương kỳ tài ngút trời, vậy mà vết thương qua lâu như vẫn chưa lành, có thể thấy được kiếp nạn mà hắn ta trải qua đáng sợ nhường nào, khiến hắn ta suýt chút nữa đã bỏ mạng trong chuyến đi đến biên hoang lần này.

Lỡ xông nhầm vào trong mộng cảnh của Đại Năng hậu kỳ suy bại, khiến cho Lê Cửu Tiêu gần như binh lính tan rã.

Dưỡng thương hai ba tháng, cuối cùng cũng giãy dụa từ cái chết trở về, dần dần chữa trị tổn thương của hồn quang, thế nhưng mỗi khi hắn nghĩ đến thằng nhóc hở mông “Lôi Chấn Tử” liền cảm thấy tức đến run rẩy, giận đến đau gan.

“Đứa trẻ ngu ngốc, đừng để cho ta thấy ngươi một lần nữa!”

...

Bộ lạc Cơ gia.

“Bé ơi, đi nào, ca mang ngươi đi nhìn nữ tử đẹp nhất bộ lạc gần đây.” Cơ Hồ gọi Sở Phong, cùng một đám thiếu niên chuẩn bị lên đường.

Về vấn đề tên gọi của Sở Phong, đến bây giờ trong bộ lạc vẫn chưa thống nhất được, đều gọi hắn là bé ơi nhóc con này nọ, bởi vì trước mắt thì hắn là đứa trẻ nhỏ nhất trong đám trẻ con biết chạy của bộ lạc.

“Không có hứng thú, không đi.” Sở Phong cự tuyệt rất dứt khoát.

Cơ Hồ gật gù thích ý, nói: “Phía đông mưa phùn mông lung, phía tây ráng chiều tiên diễm, thời gian tốt như vầy, còn có giai nhân xuất hiện, phong cách cùng phẩm cách đều có cả, sau khi uống rượu thì cũng ta sẽ đạp trăng mà về, đấy chẳng phải là sung sướng hay sao, không phụ thân thiếu niên!”

Sở Phong bĩu môi nói: “Chúng ta có khác biệt tư tưởng tuổi tác, mọi người cứ đi đi.”

“Có ý gì?” Đám thiếu niên muốn đi ra ngoài có mười mấy thiếu niên dẫn đầu, giá trị võ lực rất rõ ràng, nếu đi không xa thì vẫn có thể tự bảo vệ bản thân.

Sở Phong chắp hai tay sau lưng, ngẩng đầu mà nói: “ Mưa phùn mông lung, nguyệt quang trong sáng trong mắt mấy người đều là phong hoa tuyết nguyệt, ta thấy được, nhưng mà âm tình tròn khuyết, củi gạo dầu muối nhân sinh cũng phải chăng cần đem theo dù?”

“Ai ui, tiểu nhóc con như ngươi chua chết chúng ta rồi, ông cụ non còn dám giáo huấn chúng ta a!”

Một đám thiếu niên bị kích thích không chịu nổi.

“Hạt đậu mới bao lớn nha, đừng ra vẻ tang thương như thế, bởi vì miệng ngươi vẫn toàn là mùi sữa đó!”

Sở Phong trông về phía xa nói: “Thiên tài trước một đoạn thời gian lên đường luôn luôn cô độc, tâm cảnh hiện tại của ta so với Lục thúc gia cũng không khác biệt lắm.” Hắn vừa nói vừa hướng về phía một lão đầu tử đi ngang qua nơi này chào hỏi.

Người kia là một tộc lão toàn thân mặc y phục da thú có bốn màu, răng đều rụng hết hơn nửa.

“Đứa nhỏ này nói cái gì nha, Lục thúc gia ta phong hoa hào nhã, muốn đi đến nơi hẹn a.” Lục thúc gia miệng lọt gió, răng cửa chỉ còn dư lại một cái.

“Đi gặp mặt cái gì ạ? Con cùng người đi nhé.” Sở Phong lên tiếng, tính toán muốn cùng lão đầu tử này đi mở mang kiến thức.

Lục thúc gia lộ ra răng cửa vàng khè, nói: “Loạn cái gì? Trăng treo trên đầu cành liễu, nhân hẹn ước sau hoàng hôn, Lục thúc gia mang vật nhỏ đính kèm như con đi đến nơi hẹn còn ra thể thống gì nữa?”

Sở Phong cạn lời, thầm nghĩ tâm thái của lão đầu tử này cũng thực trẻ trung, chẳng trách lại mặc y phục da thú lòe loẹt hoa cỏ như thế. Bộ y phục đang mặc trên người ông được chế thành từ da bạch hồ, ga hắc giao, ga kim hổ và da hỏa báo màu đỏ.

Đặc biệt là, Sở Phong chú ý đến trên đầu của ông còn cài mấy cọng lông vũ ngũ sắc, râu tóc đều bạc phơ cả rồi mà vẫn làm đỏm như vậy, quả thực giống một lão khổng tước đang xòe đuôi.

Lục thúc gia đi ra ngoài mấy bước liền quay đầu nói: “Tiểu quỷ, không cần tỏ vẻ ông cụ non như vậy làm gì, đi ra ngoài nhiều một chút, người trẻ tuổi nên có tinh thần khí lực mới được.”

Sở Phong trợn trắng mắt, lão gia hỏa này biết nói chuyện sao? Nói hắn là ông cụ non thì cũng thôi đi, nhưng sao lời này đến miệng của ông lại biến đổi ý nghĩa rồi, lão đầu tử trăng hoa này!

Lục thúc gia lại bổ sung: “Hố Trời lần trước mà ta kể cho con là ở đó đó, một đám tiểu tử choai choai rất thích tụ tập ở đấy.”

Sở Phong nghe vậy liền hơi động tâm, nhưng lúc này lão đầu tử phong tao đã đi ra khỏi bộ lạc, thi triển Ngự Phong Quyết mà rời đi, trong nháy mắt tay áo lay động, dưới chân có gió, nhoáng cái đã mất dạng.

Bình Luận (0)
Comment