Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Y rất hiền hoà, một tay nắm lấy bé trai, trong lòng còn ôm một bé gái, đều là mấy tiểu thiên tài mới được vài tuổi trong bộ lạc, ngày thường rất lanh lợi và nhu thuận.
Nam tử ôn tồn lễ độ, nhìn ra được là người có tu dưỡng rất tốt, mặc dù đang ở trong một bộ lạc hoang dã nhưng cũng không có kiểu cách coi thường người khác, rất nhã nhặn và hoà đồng.
Tuy vậy, cũng không có người nào dám vì vậy mà khinh thị. Trên người y có một sự trấn định và quý khí như ẩn như hiện, đi cùng một chỗ với Lâm Nặc Y thì xem ra cũng không phải là người bình thường, ắt hẳn là quý tộc hậu duệ của Thiên Hoàng quý tộc, ẩn chứa nội tình.
Sau lưng bọn họ còn đi theo một vài người ẩn ẩn quý khí, uy nghiêm không hiển, đều không phải là người thường.
“Đứa nhỏ này có chút khác biệt.” Lâm Nặc Y liếc thấy Sở Phong liền đi về phía bên này.
“Thằng nhóc này, định đi đâu vậy, tới đây coi.” Một vị tộc lão hô.
Sở Phong thật không muốn qua đó chút nào. Bộ dạng lúc này của hắn còn không cao bằng chân người ta, trùng phùng kiểu này sao hắn chịu nổi.
Nhưng tộc lão đã lên tiếng, nếu bỏ chạy thì thật kỳ quặc. Hắn đành phải rặn ra một nụ cười rồi đi tới.
“Gọi cô cô nào! Đây là khách quý đấy.” Một ông lão trong bộ lạc lộ vẻ nhiệt tình. Ông ta biết những người này có lai lịch rất lớn, phải chiêu đãi cho thật tốt.
Cô cô? Sở Phong thật muốn phun một ngụm nước bọt lên lão già đó, muốn hố ông đây sao!
Hắn rơi vào rối rắm. Cô cô? Đánh chết hắn cũng không kêu đâu! Cuối cùng, hắn phải gắng gượng hô: “Tỷ tỷ.”
Sở Phong nhớ rõ, hắn còn lớn hơn Lâm Nặc Y nửa tuổi.
"Chuyện này đều là do lão già đó!" Hắn oán thầm, đối mặt với bạn gái cũ kiểu này thật quá xấu hổ!
“Ngoan!” Lâm Nặc Y mỉm cười xoa đầu hắn, nụ cười như hoa tuyết liên trên núi tuyết, trong trẻo mà xinh đẹp.
Nhưng, một chữ "ngoan" lại khiến cho Sở Phong rất muốn ngửa mặt lên trời mà thở dài, loại trải nghiệm này chắc trước nay chưa ai từng trải qua, hôm nay mình đúng là gặp quỷ!
Cũng bởi vì hắn ngửa đầu, Lâm Nặc Y mới nhìn thấy rõ khuôn mặt của hắn. Nàng liền lập tức giật mình, cúi xuống bế hắn lên xem kĩ.
Hắn cũng không phản đối chuyện được bế lên, thế nhưng dưới tình huống có thể so sánh chiều cao thế này, hắn thật muốn đụng đầu vào tường. Sở Phong cảm thấy mình hôm nay ra ngoài không xem hoàng lịch, thật không nên chạy loạn.
“Khuôn mặt non nớt này có chút giống với một vị người quen cũ của ta.” Lâm Nặc Y nói, cẩn thận nhìn Sở Phong.
Sở Phong kinh ngạc, đã biến nhỏ như vậy mà nàng còn có thể nhìn ra điểm tương đồng? Hắn rất muốn nói vốn là cùng một khuôn mặt có được hay không.
Lâm Nặc Y ngạc nhiên, cảm thấy càng xem càng thấy giống.
Bị bạn gái cũ ôm như em bé khiến Sở Phong không quen, nhưng sau khi đắp cho da mặt thêm mấy tầng, tâm cũng bình tĩnh lại. Hắn nói: “Rất nhiều người đều nói ta có tư chất ngút trời, anh tuấn phi phàm, có chút giống với Hắc Mã hoàng tử kiếp trước của các nàng.”
“Thằng nhỏ không biết xấu hổ này, ta nện chết ngươi!” Hai vị tộc lão nhìn không được. Đây chính là khách quý, là quý tộc Thiên Hoàng đấy. Thằng ranh con này sao lại ăn nói lung ta lung tung thế không biết.
Lâm Nặc Y ngăn hai vị tộc lão lại, nở nụ cười trong vắt mà thánh khiết như cây hoa nở trên đồi tuyết. Nàng bóp bóp cái mặt nhỏ của Sở Phong, nói: “Nghịch ngợm thật.”
Tình cảnh này, Sở Phong thật sự... bị đánh bại, không biết nói gì cho phải. Tình huống xấu nhất có thể nghĩ đến rốt cuộc đã xảy ra, bị đối phương nắn bóp khuôn mặt, ôm như con nít. Hắn yên lặng nhìn trời.
“Người oai hùng ngút trời như ta muốn làm cho người ta không chú ý là chuyện không thể được.” Sở Phong than thở, lại bồi thêm một câu: “Dù nhỏ nhưng vẫn khiến người ta yêu nha!”
Cơ Hải Sơn đạo tới đạp lui phiến đá trên đường, thân cao một trượng, cánh tay còn thô to hơn bắp đùi của người bình thường, cả người giống như một cột sắt vậy.
Sở Phong ở đó đắc ý, hơn nữa còn dài dòng lôi thôi, lời nói còn nhiều hơn khách quý hoàng tộc, miệng nhỏ không lúc nào nhàn rỗi. Cơ Hải Sơn trông thấy cảnh này, gương mặt tức khắc biến thành màu đen.
“Không biết xấu hổ không biết thẹn! Cái tốt không học, chỉ biết khoác lác!”
Cơ Hải Sơn kéo căng gương mặt, sau đó trực tiếp đi đến vỗ cho Sở Phong một chưởng. Hán tử của Cơ Tộc tương đối thô kệch, bàn tay to như cái quạt hương bồ gần như đã dài bằng một nửa chiều cao của Sở Phong, tuy rằng hắn ta chỉ vỗ nhẹ, thế nhưng vẫn khiến Sở Phong nghiêng về phía trước, cả người chôn vào trên người Lâm Nặc Y.
Lúc này Sở Phong rất muốn mắng má nó, cái này cũng quá không chú ý rồi đi. Từ khi hắn đầu thai tới đây, thỉnh thoảng liền bị người ta đánh cho một cái, nghĩ nghĩ bản thân đường đường là Sở ma đầu, vậy mà lại rơi vào hoàn cảnh như thế này, quả thực khiến tâm tình hắn hỏng bét.
Chỉ có điều... hiện tại giống như không quá khó chịu nha?
Đầu tiên, Sở Phong cảm nhận được bản thân mình đang vùi trong một mảnh mềm mại, ngào ngạt ngát hương, mở mắt nhìn một cái, một mảnh tuyết trắng nhẵn nhụi, giống như dương chi ngọc thạch, vừa óng ánh vừa ấm áp, đây rốt cuộc là cái gì?
Trong chốc lát Sở Phong liền rõ ràng. Hôm nay Lâm Nặc Y chính là mặc váy dài bằng hỏa tằm, cổ áo mở rộng, hắn đây là không cẩn thận mạo phạm rồi?
Sở Phong lẩm bẩm, kiếp trước hắn chưa từng có loại đãi ngộ này, vậy mà sau khi chuyển thế lại có thể được đắp mặt nạ sữa? Đương nhiên những lời này hắn chỉ có thể nghĩ ở trong lòng, nếu dám mở miệng nói ra, đoán chừng nơi này có tận mấy người muốn đánh chết hắn!
“Tiểu tử, ngươi thành thực chút cho ta, còn không mau đứng dậy!” Cơ Hải Sơn gầm lên một tiếng, trực tiếp xách cổ Sở Phong lắc lắc.
“Hải Sơn, lúc xuống tay biết nặng nhẹ một chút, hắn còn nhỏ, ngươi đánh hắn hôn mê rồi đi?” Một vị tộc lão nhanh chóng ngăn hắn ta lại.
“Hôn mê rồi!” Sở Phong mơ hồ nói ra mấy chữ này.
“Ha ha, tiểu tử này chính là thiếu đánh!”Cơ Hải Sơn xắn tay áo, chuẩn bị đánh hắn thêm một trận.
Sở Phong không tình nguyện mà ngẩng đầu lên nói: “Người là cha nuôi của ta, nói cái gì chính là cái đó! Đến đi, cứ tiếp tục như ban nãy, đánh tiếp nha.”
Một đám thiếu niên hay tin mà đến như mập mạp và Cơ Hồ, ai nấy đều kinh ngạc đến không thốt nên lời. Tiểu tử này ngày hôm nay làm sao thế, bình thường rất lanh lợi, tuyệt đối không chịu ăn thiệt, cũng không bao giờ để người ta đánh, thế mà bây giờ lại cầu được đánh?
“Nhãi con nhà ngươi quả thực khó lường.” Cơ Hải Sơn vung tay lên, lại đánh cho hắn một cái.