Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Nghe thấy mấy lời giễu cợt của các nàng, mặt mo của Sở Phong hiếm hoi mà đỏ bừng lên. Chuyện này đúng là lịch sử đen của hắn, tẩy không sạch nổi, ai cũng thích lấy ra để chèn ép hắn.
Đồng thời, hắn cũng cảm thán từ trong lòng. Những thiếu nữ xuân thì tràn trề sức sống này vẫn luôn vui vẻ tung tăng, chứng tỏ bộ lạc của các nàng rất tốt. Thế nhưng, nếu Thiên Khanh xảy ra biến cố, biên hoang hóa thành vùng đất chết, bọn họ sẽ không còn tồn tại nữa, vậy thì thật bi thương và đáng sợ.
Sở Phong hít sâu một hơi, hạ quyết tâm trước khi vùng biên hoang này xảy ra đại kiếp thì sẽ cải biến nơi đây. Hắn không đành lòng nhìn cảnh toàn bộ bộ lạc phải chôn cùng.
“Cơ Hồ, Hồ ca! Huynh thế nào rồi, vết thương đã khá hơn chưa?” Sở Phong hô lớn rồi tiến vào trong viện.
Sân trong nhà Cơ Hồ rất lớn, có nhiều gian phòng làm bằng đá, bởi vì y còn có hai người ca ca, một người muội muội, nhân khẩu trong nhà không tính là ít.
Trong sân có phơi một ít da thú, từ da của gấu vàng một sừng đến da của trăn bay, cái gì cần có đều có. Ánh nắng buổi sớm chiếu xuống khiến nơi này bao trùm trong sắc vàng rực rỡ, trông thật phấn chấn tinh thần.
Đám thiếu niên có cả Mập Mạp đều đến đây thăm bệnh Cơ Hồ.
“Ối chà, nhóc con còn mang theo lễ vật đến đấy à, đúng là hiếm có.” Mập mạp kêu lên.
“Nói gì vậy chứ, đệ đến thăm bệnh Hồ ca mà có thể đi tay không tới sao?” Trong tay Sở Phong có một cái lá sen còn tươi mát, không biết thứ gì được bọc trong nó đây.
“Không lẽ nhóc tè dầm ướt hết cái áo chẽn bằng lông của Cơ Hồ rồi à, nếu không sao lại xum xoe như vậy?” Có người trêu đùa.
“Tránh qua một bên đi! Hồ ca sao thế này, trông huynh cứ rầu rĩ không vui vậy?” Sở Phong hỏi.
Cơ Hồ ngậm miệng, trên mặt không có một chút tươi cười.
“Còn không phải đám rùa rụt cổ Lôi tộc kia sao, đánh Cơ Hồ rụng hết sáu, bảy cái răng, răng cửa rụng hết trơn rồi nên huynh ấy cảm thấy khó coi, không muốn nói chuyện.”
Mặc dù một vị tộc lão hứa hẹn rằng dược thảo có thể trị, giúp mọc lại răng, nhưng muốn trị xong đoán chừng cũng phải hai năm trở lên. Mà Cơ Hồ lại đang lúc tuổi trẻ giàu năng lượng, há miệng lại thiếu mất mấy cái răng nên tâm tình hỏng bét.
Mập Mạp thấp giọng nói: “Nếu không lên núi mời vị kia ra tay giúp đỡ đi, hẳn là rất nhanh có thể mọc xong.”
“Câm miệng, không được nhắc lại!” Cơ Phong quát lớn. Y lớn hơn Mập Mạp hai tuổi, có thể xem như là thành phần cốt cán trong đám thiếu niên.
Những người khác nghe nói phải vào núi cũng thay đổi sắc mặt, vô cùng mất tự nhiên.
Sở Phong kinh ngạc, lập tức cảm thấy có điểm là lạ, trong chuyện này khẳng định có gì đó mờ ám đây. Hắn liền lập tức hỏi: “Lên núi liền có thể giải quyết sao? Nơi đó có cái gì?”
“Đừng nói!” Cơ Hồ nói.
“Chúng ta vẫn còn là huynh đệ sao? Chuyện này cũng không thể nói, coi đệ là người ngoài sao?” Sở Phong giả bộ bất mãn.
Cơ Hồ rối rắm một lúc, cuối cùng vẫn nói.
Sâu trong rừng già có một ngọn núi hay bị sét đánh, mỗi khi trời mưa sẽ xuất hiện cảnh tượng khác thường, lúc bọn họ đến đó du ngoạn thì nhìn thấy trên đỉnh núi lộ ra một nửa cái quan tài bằng đá.
Nhìn bề ngoài, cái quan tài này có vẻ như là từ thời tiền sử.
Nghe thấy lời mở đầu này, trong lòng Sở Phong cảm thấy chấn động.
Trong quan tài có một giọng nói từng dụ dỗ, đòi dạy cho bọn họ pháp thuật tối cao, có thể khiến tiến hóa giả có thân thể bị chặt đứt sống lại, bao lâu cũng không hư thối.
Mấy thiếu niên bị dọa sợ, chạy về nói cho tộc lão. Lúc ấy không chỉ có Cơ Hải Sơn chạy tới mà Đông Thanh cũng đi theo, cuối cùng dặn dò đám nhỏ không được bén mảng lại đây, cũng không thể nói ra chuyện này.
“Thứ quỷ quái đó muốn dạy các huynh pháp thuật gì?” Sở Phong hỏi.
“Thiếu Dương quyền!” Mập mạp nói.
Sở Phong nghe vậy liền lập tức sững người. Hắn vừa học được Tiểu Ngư quyền, giờ lại nghe thấy Thiếu Dương quyền liền lập tức có điều suy ngẫm.
“Đến đây nào Hồ ca, đệ đem đến thứ này cho huynh! Răng cửa bị gãy thì cứ tìm Đông Thanh tỷ nha, cần gì phải bỏ gần tìm xa.” Sở Phong nói xong thì mở lá sen, lộ ra một viên đan dược to bằng nắm tay, toả ra mùi hoa dẻ cùng mùi sữa.
“Đây là cái gì, bùn sao?” Mập mạp hoài nghi.
Sở Phong nói: “Xuỳ, đây là bảo dược ta tự tay luyện chế. Hồ ca, mau thừa dịp còn nóng mà ăn hết đi, bảo đảm mấy cái răng gãy của huynh có thể mọc ra một cách nhanh chóng.”
“Đệ biết luyện dược? Lừa ai vậy.” Cả đám thiếu niên bĩu môi.
“Các huynh đừng có tốt mà không biết hưởng, có một lão già vì ăn loại thuốc này mà phải lon ton chạy theo ta cười nịnh nọt kìa, tu vi của ông ta còn có chút dọa người đó.”
Cuối cùng, dưới tình huống Sở Phong vỗ ngực, bảo đảm đi bảo đảm lại, Cơ Hồ bán tín bán nghi ăn một góc viên thuốc màu đen kia, bởi vì nhiều quá ăn không hết, sau đó y cảm giác toàn thân như thiêu như đốt.
Hiệu quả thật rõ rệt, y cảm thấy ngứa lợi, đúng là có tác dụng ngay tức thì.
Sở Phong cũng không rời đi, ở lại hàn huyên với bọn họ thật lâu, sau khi hiểu rõ về ngọn núi sét đánh kia, hắn quả thực có chút động tâm. Thứ gọi là Thiếu Dương quyền đó khiến hắn có chút hoài nghi.
Hắn cân nhắc trong lòng, muốn thương lượng với Đông Thanh một chút xem có thể mở quan tài được hay không.
Cách đó không xa, bộ lạc truyền đến thanh âm quen thuộc. Lâm Nặc Y hai chân thon dài thẳng tắp, bước đi nhẹ nhàng trên con đường lát đá.
Hai tộc lão đi theo sau giới thiệu cái nọ cái kia.
Đã lâu không gặp, Lâm Nặc Y vẫn tươi đẹp trong sáng như cũ. Dáng người nàng cao gầy, mái tóc óng ả, đôi mắt xinh đẹp tựa vì sao, cả người mang theo khí tức xuất trần, trong trẻo lạnh lùng y như xưa.
Quần áo làm từ tơ tằm do tằm lửa cấp Thần Vương nhả tơ, vừa di chuyển liền phát ra quầng sáng, đan xen những hoa văn và phù hiệu, khiến dáng người tuyệt hảo của nàng trông càng thon dài và đẹp đẽ.
Cây trâm làm bằng xương mỏ chim lấp lánh trên đầu nàng hấp dẫn ánh mắt của nhiều người. Nó có màu đỏ tươi lấp lánh, rũ xuống vài sợi xích thần trật tự, túm lấy vài sợi tóc.
Tổng thể mà nói, mặc dù khí chất của nàng khá lạnh lùng, nhưng một thân áo quần và trang sức lại tăng thêm cho nàng không ít ý vị ung dung lộng lẫy, có thể xem như có chút thay đổi so với trước.
Bên cạnh nàng còn có một nam tử mặc áo bào trắng như tuyết không nhiễm bụi trần, rất nho nhã và thong dong, gương mặt tuấn lãng, trong đám mỹ nam tử vẫn được tính là hiếm có.