Nhóm dịch: Thiên Tuyết
“Giúp ngươi huấn luyện!” Đông Thanh vẻ mặt không lành, bắt đầu dạy hắn một loại quyền pháp. Nàng ta mới chỉ vừa ra tay mà Sở Phong đã cảm thấy kinh ngạc, loại quyền pháp này rất đáng sợ.
Chỉ trong một chốc, xung quanh Đông Thanh hiện lên một làn sương đen, khí tức lạnh lẽo đập vào mặt. Rõ ràng lúc này ánh bình minh vẫn đang chiếu rọi, thế nhưng quanh đó lại có một trận mưa rào rả rích kéo đến.
Giọt mưa đang rơi đều có màu đen, sau đó, tất cả hạt mưa đều biến thành những con cá nhỏ màu đen bơi lội trong không trung.
Sở Phong nhận ra đây là thần kỹ, không kém gì so với Thiểm Điện quyền mà thiếu nữ Hi đã dạy cho hắn, lai lịch có vẻ rất lớn.
Mỗi một con cá nhỏ đều hoá thành một cái phù hiệu bơi lội xung quanh đây, phát ra khí tức lạnh lẽo mạnh mẽ khiến linh hồn của người ta cũng phải cộng hưởng, sau đó run rẩy theo.
“Đây là loại quyền thuật gì?” Sở Phong hỏi, trong mắt ánh lên lửa nóng, tràn đầy ánh sáng ao ước, khát vọng có thể nắm trong tay.
Đông Thanh mới diễn dịch cho hắn bề ngoài thôi, còn chưa biểu diễn ra cái thần kỳ trong đó. Nếu như không được người khác truyền đạt lại cái thần đó thì người ngoài không có khả năng học được.
“Có thể gọi nó Tiểu Ngư quyền!” Đông Thanh lặng lẽ ngưng tụ năng lượng tinh thần thành một vệt sáng, đem khẩu quyết chiếu vào tận tim hắn, xem như đã truyền hết toàn bộ cho hắn.
“Tên gì mà dở thế!” Sở Phong lẩm bẩm, cảm thấy không có chút khí thế chút nào, không cảm thụ được cái rộng lớn hào hùng của quyền ý, thật hổ thẹn với bản chất của thần kỹ.
Đông Thanh không thèm quan tâm, nói: “Kêu thế nào tuỳ ngươi, ưng thì gọi nó là Bá Hoàng quyền, Thiên Tiên quyền gì gì đó cũng được... Cứ tùy ý.”
Thật đúng là tùy tiện! Sở Phong cũng không bắt bẻ nữa, bắt đầu nghiên cứu loại quyền pháp này. Không lâu sau, hắn đã bắt đầu ra quyền.
Mới đầu kết quả khá bình thường, chỉ mới có bắt chước được bề ngoài chứ chưa có cái thần bên trong. Đông Thanh cũng lười nhìn, đi qua một bên ngồi xuống.
Thế nhưng một lúc sau, nàng ta cảm thấy có gì đó biến đổi, từng luồng khí lạnh nổi lên, sau đó nàng ta nhìn thấy nơi Sở Phong đang đứng có vài giọt mưa nhỏ lất phất rơi xuống, hóa thành cá nhỏ màu đen hơi mờ nhạt đang bơi lội.
Nội tâm Đông Thanh bị chấn động mạnh, thằng nhóc này... quá yêu nghiệt, so với tiểu thư năm đó cũng không kém là bao, năng lực lĩnh ngộ cũng quá đáng sợ.
Nó chỉ mới tiếp nhận loại quyền pháp này, thế mà đã có thể ngộ ra ý vị đích thực trong đó?
“Mình hiểu rồi. Sau khi quyền ý thành hình sẽ biến thành âm ngư trong Thái Cực Đồ!” Sở Phong tự nói.
Lúc này, hắn nhìn thấy vẻ kinh sợ trên mặt Đông Thanh liền cảm thấy có chút chột dạ, dù sao biểu hiện của hắn cũng quá yêu nghiệt. Hắn ra vẻ mặt dày nói khoác: "Nhìn thấy kỳ tài trăm năm khó gặp như ta, có phải hay không muốn đem kinh văn truyền thừa tối cao của thần miếu - Hô Hấp Pháp ngày đó dạy luôn cho ta chứ gì?”
Đông Thanh mặt đen lại, không nói hai lời đi tới xách cái thân mập mạp của hắn lên đánh cho một trận.
“Còn kém so với tiểu thư năm đó.” Sau khi đánh xong, nàng ta còn không quên đả kích một chút.
“Đông Thanh lòng dạ hiểm độc!” Sở Phong kêu lên.
“Luyện quyền! Tránh cho vào ổ rồng lại bị người ta đánh chết!” Đông Thanh cực kỳ nghiêm túc nói.
Theo lời nàng ta kể, ngoại trừ hậu duệ quý tộc của Thiên Hoàng đã xuất hiện trước đó thì còn có mấy đạo thống cấp Thiên tôn tham dự vào nữa, muốn chọn ra kỳ tài bên trong đám truyền nhân.
Sở Phong vừa nghe đến đó trong lòng lập tức nổi lên sát ý. Hắn thế nào cũng không nghĩ tới trong đó có đạo thống của kẻ địch truyền kiếp của hắn. Hắn xoa tay, hận không thể lập tức tiến vào ổ rồng.
“Tại sao có thể có người của môn phái tiến hoá khác tham gia?” Sở Phong hỏi.
Đông Thanh nói: “Nơi này không chỉ có một cái ổ rồng, mà có cả một đàn lớn. Mấy cường giả ở gần biên hoang khác nhận được tin tức cũng yêu cầu cùng hưởng tạo hóa.”
Sở Phong gật đầu, ổn định lại tâm thần, sau đó lại bắt đầu nghiên cứu quyền pháp, lĩnh hội càng sâu lại càng say mê. Hắn muốn đánh giết đến ổ rồng để báo mối thù nhỏ.
Đợi khi mặt trời lên cao, Sở Phong mới dừng lại để nghỉ ngơi, uống một bát vật đại bổ - máu tươi của sư tử sáu đầu, sau đó hắn chạy đến bộ lạc Cơ tộc thăm Cơ Hồ đang bị thương.
Xa xa nhìn thấy một bóng hình mỹ lệ, hắn khẽ giật mình. Đến cùng vẫn phải chạm mặt, người đó là Lâm Nặc Y, đang đứng bên ngoài hành cung trong cánh rừng đằng xa.
Hắn quả thật có thể nhìn thấy nàng, bởi vì khoảng cách giữa hai người không phải rất xa. Nàng chỉ ở ngay trong mảnh rừng kia, nhưng Sở Phong biết, khoảng cách thật sự giữa hai người họ tối thiểu cũng là hai mươi năm.
Hắn đang đứng trước một cái hồ nước bên trong bộ lạc, soi vào đó thấy được khuôn mặt non nớt và đôi mắt long lanh của mình liền không khỏi cau mày lại.
“Thời gian như nước chảy, năm tháng tựa bài ca, những thứ đã qua thì không thể lấy lại được. Bộ dạng nhỏ nhắn lúc này của ta... thật thấy mà yêu.”
Sở Phong phát ra vài câu cảm thán, nhìn vào bóng của mình trong hồ mà ca ngợi bản thân.
“Phụt!”
Đằng sau có người không nhịn được cười, là mấy thiếu nữ trong bộ lạc, mặc dù còn chưa trưởng thành nhưng cũng đã cao từ 175cm trở lên, người nào cũng có bộ dáng cao gầy, dung mạo mỹ lệ, mang nét quyến rũ đầy hoang dã.
“Chưa từng thấy người nào tự khen chính mình thế này.” Một cô gái cười hì hì.
“Ta đây không phải tâng bốc bản thân, mà là đang nghiền ngẫm cái đắng cay ngọt bùi của nhân sinh. Thấy phồn hoa xưa cũ đã trôi qua, bao nhiêu kiều nhan quyến rũ chốn hồng trần cũng già đi, chỉ còn ta vẫn bao mùa như một.”
Sở Phong chắp hai tay sau lưng, làm ra bộ dạng buồn bã sầu đời.
“Ui chao, chua chết ta, nhóc cũng thật biết giả bộ!” Mấy thiếu nữ chân dài đều lấy tay che miệng cười cợt.
Sở Phong khoa tay múa chân, phát hiện còn cao không đến chân của mấy nàng liền càng thêm bất mãn, thở dài: “Đây đúng là khoảng cách xa xôi nhất thế giới. Ta rõ ràng đứng giữa mấy đôi chân dài trắng muốt, nhưng lại cách đến vài chục năm. Ngoài ngọn đèn dầu le lói, ta lẻ loi độc hành, khó mà quay đầu.”
“Nhóc dê xồm!”
Mấy thiếu nữ tức cười, làm bộ muốn chỉnh đốn hắn.
Kết quả, các nàng chỉ xoa đầu Sở Phong rồi cười cười rời đi.
“Ta biết ngay mà. Nam tử sớm đã thông tuệ hồn nhiên như ta mà các tỷ chỉ xoa đầu một cái liền đi, không thể ngồi xuống đàm đạo về thanh xuân phơi phới sao?
“Tiểu quỷ, muốn chúng ta ôm nhóc chứ gì? Hừ, chỉ sợ bị nước tiểu của nhóc tưới ướt thôi.”