Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Đông Thanh đi ra thần miếu, chờ Sở Phong nhe răng nhếch miệng chưng xong rồi leo ra từ lồng hấp mới lên tiếng: “Hôm nay dạy ngươi một bộ quyền pháp.”
“Mặt trời mọc ở đằng tây sao?” Sở Phong há hốc mồm. Ngày thường năn nỉ ỉ ôi nàng ta dạy cho mình các loại pháp thuật biết bao nhiêu lần mà nàng ta có lần nào đồng ý đâu.
“Sợ ngươi vào ổ rồng rồi bị người ta chưởng cho một phát mà bại thì mặt mũi của chúng ta sẽ mất hết.” Đông Thanh nói mà mặt không có cảm xúc gì.
Sở Phong khẽ giật mình. Xem ra thời điểm vào ổ rồng đã cận kề rồi, mà nghe qua còn rất nguy hiểm nữa.
“Đêm qua đến cùng đã xảy ra chuyện gì, các ngươi đã phát hiện gì ở đáy Thiên Khanh?” Hắn nhịn không được hỏi.
Vẻ mặt của Đông Thanh nghiêm trọng lên, đôi mắt to như chuông đồng trừng lớn, có vẻ hơi đáng sợ. Nàng ta nhìn Sở Phong chằm chằm, nói: “Ngươi làm sao có thể biết rõ nơi đó?”
“Ta biết rõ cái gì?” Sở Phong vẻ mặt hoang mang không hiểu.
Rất nhanh Sở Phong đã hiểu rõ mọi chuyện. Sau khi mấy người Đông Thanh xuống đáy Thiên Khanh, lão giả kia căn cứ vào thủ pháp mà lão nhìn thấy tại di chỉ của nhân tộc ở dị hoang để giải trừ phong ấn của các phần Phúc, Lộc, Địa.
Bọn họ tiến vào một hầm đất có cả ánh sao và bụi Tiên trong lòng đất, nhìn thấy một vài dấu vết tái hiện lại tình cảnh lúc xưa.
Nơi đó có một gốc cây mây, nở ra được ba đóa hoa, đóa hoa thứ nhất kết thành hồ lô Tử Kim vọt thẳng lên trời, đoá hoa thứ hai kết thành một cái hồ lô Âm Minh chìm vào trong đất.
Lúc Sở Phong nghe được chuyện này liền lập tức trợn mắt há mồm!
Hắn lúc ấy chỉ ba hoa một hồi để lừa dối lão già kia, căn bản cũng không coi là thật, kết quả thế mà lại trúng phóc?!
Mặc dù đúng là có khả năng mấy lời ba hoa của hắn có thể trở thành sự thật vì chúng được nói ra trong thời khắc nguy khốn và có trải qua sự suy đoán cân nhắc, nhưng tỉ lệ cũng chỉ là một phần vạn mà thôi.
“Mấy lời nói hươu nói vượn của ta cũng có thể trở thành sự thật sao?!” Sở Phong kêu lên.
Trong lòng của hắn như đang dậy sóng. Sau khi cẩn thận suy nghĩ, hắn cảm thấy lúc ấy mình cũng không phải hoàn toàn là nói mò, mà hẳn là một loại phản ứng của bản tâm. Dù sao hắn cũng tinh thông Trường Vực, có lẽ lúc đó hắn đã thôi diễn trong tiềm thức.
Đông Thanh kể lại sự tình một cách tỉ mỉ. Nàng ta cùng lão giả kia tiến vào hầm đất, cuối cùng, tại mười vạn dặm sâu dưới mặt đất, bọn họ phát hiện ra cửa đá U Minh, mà lúc đó cửa đá này đã mở hé ra một khe hở.
“Đợi một chút, cái gì là Âm Minh, U Minh vậy? Đó là chỗ nào, ngươi nói cho ta biết một chút đi!” Sở Phong ngắt ngang lời nàng ta, nếu không sẽ nghe không hiểu.
“Vùng đất tai ương, nơi người chết sống lại, là chốn tai hoạ có những Thiên Tôn, đại năng đã chết lại một lần nữa bò ra từ trong mộ!” Đông Thanh nói với giọng không cảm xúc.
Sở Phong nghiêm nghị, quả nhiên là tuyệt địa, không thẹn với cái tên Âm Minh.
Đông Thanh bổ sung thêm: “Đương nhiên, đó chỉ là một giả thuyết mà thôi. Một vài đại năng hiếm hoi thời cổ đại chôn cất ở nơi này rồi hóa thành tà vật trở về chỉ là do một phần ảnh hưởng của vùng đất tai ương Âm Minh, còn muốn bàn sâu hơn về nó thì ngay cả những Đại Thiên Tôn còn tồn tại hiện nay cũng không thể nói rõ."
“Các ngươi đã đẩy ra cửa đá tiến vào Âm Minh sao?!” Sở Phong lộ ra vẻ mặt ngưng trọng.
Nơi chốn Âm Minh dưới lòng đất có một cánh cửa đá xưa cũ, điêu khắc những hoa văn cổ xưa không biết là từ thời đại nào, ngoài ra thì rất trống trải và yên ắng. Nhìn kỹ thì trên cửa đá có một cặp quạ âm phủ, giống như là thần giữ cửa đứng chắn ở nơi đó.
“Lúc chúng ta trở ra thì nhìn thấy một cái hồ lô khô quắt đặt dưới đất Âm Minh, giống y như đúc với dấu ấn của cái hồ lô đã chìm xuống Cửu U."
Nhưng mà cái hồ lô đó đã khô quắt rồi, thu nhỏ lại chỉ cao chưa đến một bàn tay, còn kèm theo khí tức của Âm Minh nữa.
Đồng thời, toàn thân cái hồ lô màu đen nhăn nheo đó còn đang rỉ máu ra ngoài, trông khá là đáng sợ.
“Điều này có ý gì? Bên trong hồ lô đó có phong ấn yêu ma thời đại dị hoang hay đại năng chết đi sống lại sao?” Sở Phong hỏi.
Đây là một vấn đề rất nghiêm trọng!
Lời của hắn đêm qua đã trở thành sự thật, một cây Thiên Đằng, Đạo sinh một, nở ra ba đóa hoa, từ đó ba sinh vạn vật (1), bên trong hồ lô chìm vào Cửu U đó rốt cuộc đang phong ấn thứ gì?
(1) Biến tấu từ câu "Đạo sinh một, một sinh hai, hai sinh ba, ba sinh vạn vật" trong Đạo Đức Kinh, nghĩa là Đạo chính là Nhất, mà Nhất là «chân nguyên, nhất thể», là «xung hư chi nhất khí» hay nói nôm na rằng: "Đạo là nguyên khí." Nguyên khí ấy sinh ra Âm Dương (một sinh hai). Âm, Dương sinh ra: Hình, khí, chất (hai sinh ba). Hình, khí, chất sinh ra vạn vật.
Nhưng điều Đông Thanh lo lắng lại không phải cái hồ lô này, mà là đám đất mộ phía dưới hồ lô.
“Chỗ đó còn đáng sợ hơn. Nếu là có thứ gì đó xông ra từ đó thì vùng biên hoang này sẽ hóa thành vùng đất chết, không còn tồn tại nữa!”
Lúc này, trên khuôn mặt rộng mũi to của người thô kệch như Đông Thanh đã tràn đầy vẻ lo lắng. Chính vì vậy nên hôm qua vừa trở về nàng ta trước tiên liền liên hệ vị tiểu thư kia.
Sở Phong trong lòng căng thẳng, hắn mới đi đến mảnh cương vực này, còn muốn lớn thêm chút nữa mới rời đi đấy.
Tình trạng mê mang trong bào thai của hắn vẫn còn chập chập chờn chờn, thế mà còn phải gặp phải chuyện như thế này.
Sở Phong có cảm giác gấp gáp, rất muốn mạnh lên một cách nhanh chóng.
“Vậy cái hồ lô nhỏ nhất đâu?”
“Không tìm thấy, ta chỉ mang được trở về một đoạn dây mây đã héo khô.” Đông Thanh từ không gian trong bình ngọc lấy ra một đoạn dây mây thô to như một cái thùng nước. Nó không phải là thực vật, mà là do khoáng vật biến thành. Đáng tiếc chỉ nhặt được một đoạn ngắn chưa dài đến một mét, còn lại đã bị đốt cháy sạch sẽ.
Đông Thanh giảng giải: “Thứ này là tinh hoa của địa mạch, là một trong những nguyên liệu chủ yếu để luyện chế Nguyên Thủy tiểu Thiên Đan.”
Nàng ta vô cùng mừng rỡ. Đây là thu hoạch lớn nhất khi tiến vào Thiên Khanh.
“Sau khi các ngươi tiến vào cửa đá Âm Minh thì không tìm kiếm một phen trong đất dưới mộ phần của cái hồ lô khô quắt đó sao? Nói không chừng có chí bảo cứu cực làm vật bồi táng.”
Đông Thanh nghe thấy lời này liền đánh một cái sau ót hắn.
“Sao lại đánh ta?!”