Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Lôi Vân cười nhạo, nói: "Một đám ranh con, cũng dám nói hươu nói vượn với ta, hôm nay tuy rằng không dễ giết chết các ngươi, nhưng đánh một trận thì không thành vấn đề."
Y đứng dậy, cùng ba thanh niên khác tiến đến gần bọn họ, đồng thời phía sau rừng cây, thiếu niên Lôi tộc cũng chạy đến, vây quanh nơi này.
Lúc này, người Lôi tộc nhìn thấy Sở Phong.
"Hừ, tên nhãi ranh này cũng đến đây, đúng lúc, nghe nói Lôi Giao thúc bị hắn giội nước tiểu, hôm nay đánh hắn chết khiếp cho ta!" Lôi Vân cười khẩy.
Sở Phong có chút mệt mỏi, lại tham dự vào trong cuộc ẩu đả của một đám thiếu niên, đồng thời hắn cũng tức giận, người Lôi tộc quả đúng là có chút kiêu ngạo quá mức.
Không còn gì để nói, hắn không muốn dây dưa với đám thiếu niên này, hắn không chống nổi đám người này, nhưng sẽ không dung túng cho bọn họ làm cản, trực tiếp chủ động xuống tay.
Trong tay hắn cầm một khối ngọc bài nhảy qua, đây là thứ Đông Thanh cho hắn, là một Âm Ngư màu đen, dao động trên không trung, phóng ra phù văn.
Sở Phong xoay ngọc bài Âm Ngư, đánh loạn một trận, kết quả phù văn va chạm, đánh mấy thanh niên cầm đầu kêu lên thảm thiết, bị phù văn Âm Ngư xuất hiện đánh bay tứ tung, miệng hộc đầy máu.
Không chút chậm trễ, khối ngọc bài bảo mệnh Đông Thanh cho hắn không hề đơn giản.
Mấy thanh niên Lôi tộc ngã xuống, cả người toàn là máu, những thiếu niên khác cũng nằm trên mặt đất, miệng đầy bọt máu, rên rỉ.
"Đánh bọn họ!" Đám người Mập Mạp gào lên, tất cả lao lên phía trước, cũng có người cởi bỏ cấm chế của Cơ Hồ, kéo nó cùng động thủ.
Cơ Hồ vừa cử động được, đã rống lên, lao về phía hai huynh đệ Lôi Vân và Lôi Lăng, sau khi được xách lên, càng đánh càng hăng, hai huynh đệ này thật thảm, miệng đầy máu, răng cũng bị đánh bay, tương đối thê thảm.
"Đừng đánh chết người!" Có vài thiếu niên trong Cơ tộc hô to, sợ mọi chuyện trở nên tồi tệ, bảo mọi người chú ý đúng mực.
Sở Phong bước đến, tiến lại gần Lôi Vân và Lôi Lăng, cúi đầu nhìn xuống hai tên huynh đệ cả người toàn máu kia, bị Cơ Hồ đánh đến còn nửa cái mạng.
"Các ngươi nói, Lôi Giao tộc ngươi vẫn nhớ mãi không quên, nghĩ đến ta, đã là trung niên, còn mang thù như vậy." Sở Phong khinh thường.
Sau đó, hắn lại cúi đầu nhìn hai người nói: "Nếu Lôi Giao thúc của các ngươi chịu ra mặt, vậy thì nhận đãi ngộ giống hắn đi."
Sau đó, hắn xả rào rào lên đầy mặt có cổ hai huynh đệ này.
"Ta X…" Hai người này trực tiếp ngất đi.
"Lưu manh!" Tiểu cô nương kia chạy đến xem náo nhiệt, đúng lúc nhìn thấy cảnh này, nhất thời xấu hổ, lập tức bỏ chạy.
Mập Mạp hét lên: "Vần là đứa nhỏ này lợi hại, các huynh đệ, hãy cho đám khốn nạn Lôi tộc này một giáo huấn cả đời khó quên, xả lên người chúng!"
Sau đó, đám người các bộ lạc khác trợn mắt há mồm, mà đám người Lôi tộc liên tục rống giận, tất cả đều tức muốn chết.
Sở Phong vuốt trán nói: "Các ngươi thật sự rất… nghịch ngợm."
Rất nhiều người đều muốn nói, ngươi là kẻ xúi giục, làm tấm gương xấu đấy?
Oa!
Đột nhiên một tiếng quạ đen kinh khủng kêu lên, cắt ngang qua trời đất, phá vỡ sự yên lặng của mảnh núi này, đúng lúc đó một đám mây đen kéo đến che khuất vầng trăng sáng tỏ, cũng che chắn sao trên trời.
Tất cả mọi người sợ hãi, ngẩng đầu nhìn lên, cả người run sợ.
Trong hố trời, một vùng sương mù đen to lớn bốc lên, hóa thành một con quạ đen, che lấp trăng sao, đó là do mây đen biến thành, báo hiệu sự khủng bố và điều không may.
"Cơ Hồ, Mập Mạp, đi!" Sở Phong hét lên, dẫn theo người Cơ tộc.
Hắn biết có chuyện lớn đã xảy ra, hồ trời xảy ra biến động.
Ầm ầm!
Mặt đất rung chuyển, sau đó Đông Thanh và lão giả chật vật lao lên, trong mắt bọn họ tràn đầy vẻ kinh hãi, sau đó xắn tay áo, chia nhau dẫn Sở Phong và tiểu cô nương kia bay lên trời.
"Chờ đã, dẫn theo đám người Cơ Hồ và Mập Mạp!" Sở Phong lo lắng.
Một đám thiếu niên đều bị dẫn đến đây, sau đó Đông Thanh nhanh như chớp, nháy mắt biến mất.
"Chuyện gì đã xảy ra?" Sau khi trở về bộ lạc, Sở Phong hỏi Đông Thanh.
"Biên hoang xảy ra chuyện lớn, ta liên hệ tiểu thư và bà bà trở về!" Vẻ mặt Đông Thanh nghiêm túc, lúc này đã đưa đám nhỏ về bộ lạc an toàn.
Về phần lão giả kia sớm đã dấn theo tiểu cô nương chạy trốn, không biết đi đến nơi nào.
Đêm trăng hôm nay thật u ám, ánh trăng dìu dịu đã bị mây đen che khuất, khiến cho cả vùng núi rừng có chút lạnh lẽo, các loại hung cầm mãnh thú trong núi cũng rất an tĩnh, không phát ra một chút âm thanh nào.
“Đi ngủ!” Đông Thanh ra lệnh. Nàng ta muốn làm pháp để liên hệ với tiểu thư nhà mình.
Sở Phong thấy nàng nghiêm túc như vậy cũng biết giờ có hỏi cũng không hỏi được cái gì.
Chín ngọn đèn vàng bừng sáng lên, lơ lửng trong không trung, chiếu sáng toà thần miếu một cách lung linh huyền ảo. Chín ngọn đèn đứng đối diện với nhau, ánh sáng phát ra từ chúng giao hoà lại.
Đông Thanh đang làm phép trong điện, trong miệng lầm bầm gì đó, sau đó nàng ta hét lên một tiếng, bấc đèn của chín ngọn đèn bỗng hoá thành những ngọn lửa, sau đó ngưng tụ làm một trong không trung.
Sau khi chín ngọn lửa quy lại về một, ánh sáng vàng óng dần trở nên loá mắt, cuối cùng hóa thành một mặt gương.
Mới đầu tấm gương vẫn còn mờ mờ, nhưng rất nhanh đã rõ lên, soi rọi thân ảnh của vị tiên tử kia. Lúc này, nàng không mặc váy dài mà đang khoác lên mình một bộ chiến y màu bạc, đứng trên một vách núi cheo leo, xung quanh là vết tích của một toà cung điện cổ và một số thi thể tuy đã khô héo nhưng vẫn đang phát sáng của Thần chất thành một đống.
Nàng đang thăm dò một địa vực vô cùng hoang vắng, chất chứa một lượng lớn thi thể của Thần.
“Tiểu thư, bên này xảy ra tình huống dị thường!” Đông Thanh bẩm báo.
Sở Phong mặc dù đứng ngay ngoài điện nhưng không nghe được chút thanh âm gì, vầng sáng kia đã ngăn cách hắn, bảo vệ tính bí mật của cuộc nói chuyện.
Sáng sớm, Sở Phong giãn gân giãn cốt đón ánh bình minh, lấy khoáng vật dùng để nấu chính mình rồi bò vào bên trong lồng hấp, tự chưng nấu chính mình một cách vô cùng nhịp nhàng.
Vốn cách hai, ba ngày mới chưng nấu một lần, nhưng gần đây đã đổi thành một ngày một lần, hắn cũng hoàn toàn không phản đối, mà còn càng ngày càng chủ động.
Hiện tại hắn đã biết một nồi khoáng vật như vậy tìm khắp mấy chục vạn dặm đều khó có thể thu thập đủ, đây chính là tinh túy mà một mảnh non sông ngưng tụ thành.
Đừng nói là một nồi, chỉ cần nhỏ ra một giọt nước thuốc này cũng có thể khiến đại yêu trong núi sâu đánh nhau đến sống chết, đổ máu để tranh đoạt.
Đây là tinh hoa chắt lọc từ núi sông đấy.