Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Đông Thanh không cần viết, trực tiếp đưa cho lão giả một danh sách thật dài, hiển nhiên đã sớm chuẩn bị tốt từ trước.
Đương nhiên, không có khả năng tiết lộ đan phương thật sự, nhưng bên trong quả thật nhắc đến một vài vật liệu hiếm có.
Một số là khoáng vật đan phương cần dùng đến, một số là vật liệu cần thiết cho tiểu thiên đan sau nhiều lần thay đổi, còn một vài thứ là vật kịch độc, tất cả được trộn lẫn với nhau.
Trong đan phương có một vài khoáng vật có thể dễ dàng thu thập không được liệt kê ra.
Đây là đề nghị của Sở Phong, đối với lão giả lừa đảo này, nếu đối phương thật sự là nhân tộc dị hoang, có lẽ sẽ có thể hồi phục lại đan phương.
Lão giả nhìn danh sách, có chút hoa mắt, những vật liệu này có thứ gần như đã tuyệt tích, cực kỳ khó tìm, nhưng cuối cùng vẫn cất đi, mày chau mặt ủ.
"Đi, đi đến hố trời." Đông Thanh nói, cảm thấy có chút hứng thú đối với nơi đó.
"Lão phu nguyện ý nhường một phần lợi ích và tạo hóa của hố trời, đổi lấy số tiểu thiên đan còn lại." Trên đường đi, lão giả thương lượng như vậy.
Bối cảnh cường đại gia tộc của lão, muốn thu thập đủ các loại vật liệu trong đan phương nguyên thủy, cũng là khó khăn không nhỏ.
Đông Thanh nói: "Ừ, trước tiên nhìn xem tạo hóa trong hố trời có đủ giá trị không đã."
Nháy mắt, bốn người bọn họ đi đến gần hố trời.
Cuối cùng, Sở Phong và tiểu cô nương phải ở lại trên mặt đất, Đông Thanh và lão giả không dẫn bọn họ xuống.
"Chờ tin tốt!" Sở Phong nói với Đông Thanh, bảo nàng phải cẩn thận, hắn rất mong chờ về hố trời này.
"Đi, nha đầu, lão phu mang ngươi đi đạp trăng thưởng rượu." Sở Phong gọi tiểu cô nương kia.
"Hừ!" Tiểu cô nương hừ một tiếng, không muốn để ý đến hắn, luôn cảm thấy Sở Phong không phải người tốt, làn da nàng trắng như tuyết, bên má trái có một lúm đồng tiền nhỏ, cực kỳ xinh đẹp.
Sở Phong không quan tâm, tự mình đi tìm đám người Cơ Hồ và Mập Mạp.
Ánh trăng sáng tỏ, rơi trên núi non, xa xa truyền đến từng đợt thanh âm ồn ào của đám thiếu niên uống rượu, rất ầm ĩ, không khí vui vẻ.
"Này, đứa nhỏ ngươi đã trở lại, đến đây, uống rượu!" Mập Mạp lắc lư, ôm vò rượu đi đến, lôi kéo Sở Phong uống rượu.
Cách đó không xa, lửa trại bập bùng, một đám người vây quanh một đống lửa, nướng đủ loại món ăn thôn quê, xếp không ít vò rượu, có cô gái xinh đẹp của bộ lạc khác đang nhảy chiến vũ hoang dã, trong tư thái xinh đẹp toát lên vẻ hoang dã.
Sở Phong cầm lấy vò rượu, uống một ngụm, nhưng lập tức lại một hơi phun ra nửa ngụm, rượu này rất cay độc, còn có chút đắng, không ngon chút nào.
Điều này dẫn đến tiếng cười vang của một đám nam nữ, tất cả đều trêu chọc hắn:
"Đứa nhỏ, uống được không, nếu không chúng ta chuẩn bị chút sữa dê cho ngươi?"
Mọi người từ các bộ lạc khác đang trêu đùa.
"Đến, cho tỷ tỷ ôm một cái, đáng yêu quá." Có một cô gái táo bạo đùa giỡn hắn.
Sở Phong xấu hổ, không phải vì lời bọn họ nói, mà vì biết thân thể giai đoạn này không thích ứng với rượu trắng cực mạnh, sau khi phun ra nửa ngụm, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.
"Cơ Hồ đâu?" Hắn nói sang chuyện khác, không muốn bị mọi người đùa giỡn.
"Ban nãy đi bàn chuyện với tiểu tử Lôi tộc kia, sao còn chưa trở về?" Mập Mạp nói, sau đó tỉnh rượu một nửa, cảm thấy Cơ Hồ đi đã rất lâu, sẽ không bị ức hiếp, bị thiếu niên Lôi tộc kia thu thập đấy chứ.
"Đi, đi tìm xem, tiểu tử Lôi tộc kia vừa nhìn đã biết không phải là loại tốt!" Người bộ lạc Cơ tộc đều rùng mình, tất cả đều đứng dậy, lao về phía rừng rậm cách đó không xa.
Vừa đi đến gần rừng rậm, đám người Sở Phong chợt nghe thấy tiếng tát thanh thúy vang lên.
Ba!
Sau đó, bọn họ nhìn thấy khuôn mặt toàn máu của Cơ Hồ, cũng nhìn thấy thiếu niên Lôi tộc đang vui sướng cười, kẻ ra tay không phải là hắn ta, mà là một kẻ khác.
Đó là một thanh niên, ngồi ở đó, mang theo tiếng cười âm hiểm, tát Cơ Hồ sáu bảy cái, cả miệng và mũi nó toàn là máu, hai mắt sưng đến mức không thể mở ra.
"Ta đm đám người các ngươi!" Mập Mạp rống lên giận dữ.
Một đám thiếu niên mười mấy tuổi của bộ lạc Cơ tộc hét lên, một đám ném vò rượu, rống giận, lập tức xông qua, trực tiếp động thủ, không còn gì để nói.
Nhưng đám người Mập Mạp tiến lên nhanh chóng, lui về cũng rất nhanh, mấy người trước mặt đều bị người ta đá miệng phun đầy máu, đạp bay trở về.
"Một đám nhãi ranh, cũng dám động thủ với chúng ta?!"
Trong rừng cây, ánh sáng ảm đạm, cho đến lúc này mọi người mới phát hiện, ngoài thanh niên tát vào miệng Cơ Hồ, còn có ba nam tử hai mươi mấy tuổi, sớm đã trưởng thành.
"Lôi tộc, các ngươi đã vi phạm quy củ, lấy lớn bắt nạt nhỏ, còn vô tội xúc phạm chúng ta, rốt cuộc muốn làm gì, muốn khơi màu tranh đấu giữa hai tộc đúng không?"
Bên bộ lạc Cơ tộc, có thiếu niên hét lên, phần lớn bọn họ đều từ mười hai đến mười lăm, mười sáu tuổi.
"Cơ tộc tác ngươi là cái rắm gì, nếu không phải liên minh bộ lạc có quy định, không thể tùy ý thôn tính, Lôi tộc ta chỉ cần xuất nửa non nhân mã đã đủ diệt bộ lạc ngươi ba bốn lần!" Thiếu niên Lôi tộc kia cười khẩy.
Hắn ta tên Lôi Lăng, trước đó chính hắn ta muốn bàn chuyện với Cơ Hồ, mới dẫn đến đây.
Đồng thời hắn cũng là kẻ tràn đầy thù địch, từng nhằm vào Sở Phong.
Mập Mạp tức giận nói: "Lôi Lăng, ngươi còn mặt mũi không, đám người chúng ta đang tụ tập, ngươi lại tìm tam ca ngươi đến, dám xuống tay ở đây, thật sự không có chuyện gì, ngươi cho rằng bọn ta không có huynh trưởng sao?!"
Đám thiếu niên Cơ tộc cũng hét lên, rất tức giận, đây là cuộc tụ tập của thiếu niên các bộ lạc, kết quả Lôi Lăng lại mời đến vài thanh niên, ở đây ức hiếp người khác.
Lôi Lăng ngoài cười nhưng trong không cười, nói: "Quên đi, huynh trưởng các ngươi đánh không lại hậu nhân cùng thế hệ Lôi tộc bọn ta, năm đó không phải chưa từng giao thủ, ba huynh ta đến đây, các ngươi đến đây chào hỏi đi."
Thanh niên tát Cơ hồ ngồi trên một tảng đá lớn, tương đối bình tĩnh, cười khẩy nhìn về phía mọi người, ngoắc tay nói với đám thiếu niên bộ lạc Cơ tộc: "Đến đây, huynh trưởng các ngươi nhìn thấy ra cũng phải gọi một tiếng dễ nghe, hôm nay các ngươi dập đầu trước mặt ta, ta sẽ không gây khó dễ đám người các ngươi."
"Ngươi là Lôi Vân, thật không biết xấu hổ, trước đây từng phế một cánh tay của huynh trưởng hắn, hiện tại lại đến nơi này bắt nạt bọn ta, có gan ngươi đánh một trận với huynh của Mập Mạp đi!" Một vị thiếu niên Cơ tộc tức giận nói.
Lúc này, Cơ Hồ không thể nhúc nhích, đứng ở đó, hiển nhiên bị người khác che thân thể, hai má sưng to nghiêm trọng, răng rụng mấy cái, bị bắt nạt đến thảm hại, máu chảy đầm đìa.