Nhóm dịch: Thiên Tuyết
"Tốt, đa tạ, lần này nhất định sẽ hợp tác rất vui vẻ." Lão giả gật đầu, trịnh trọng tiếp nhận viên đan dược to bằng đầu người kia, thu vào trong bình ngọc không gian.
Sở Phong nghiêm túc nhìn chằm chằm lão, nói: "Đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, sau khi đan phương này có sự thay đổi, tiểu thiên đan này không thể tồn tại lâu, sau khi luyện chế phải nhanh chóng sử dụng, nếu không dược hiệu sẽ mất đi một cách nghiêm trọng."
Lão giả rối rắm, bưng mâm lên, mũi động đậy, cẩn thận ngửi rồi lại ngửi, đan dược to lớn lại đen như vậy, nhưng lại phảng phất một hương hoa đặc biệt, độc nhất vô nhị giống như trong truyền thuyết.
Lão cảm nhận được, hẳn là hàng thật, có lẽ lão vẫn còn rất rối rắm, nói: "Một viên đan lớn như vậy, còn lớn hơn lượng cơm của một nam tử trưởng thành bình thường, có chút khó nuốt xuống."
"Vậy thì tùy ngươi, không ăn thì trả lại cho ta." Sở Phong nói.
Thật ra, hắn chỉ đợi lão giả ăn xong, một khi ăn rồi, thì nói cho lão biết, viên đan lớn như vậy… tối thiểu phải ăn hơn một trăm viên mới trọn vẹn so với một viên tiểu thiên đan chân chính!
"Được, lão phu ăn!" Lão giả cắn răng một cái, quyết định… ăn xuống.
Hai tay lão giả đang cầm viên đạn được to lớn đen tuyền này, hoa mắt một trận, đan dược lớn như vậy, sao mà ăn được?
Nếu không phải năm đó linh hồn bị hao tổn nghiêm trọng, luôn khó chữa lành, lão cũng không phải khát vọng và rối rắm như vậy.
Cuối cùng, hai mắt lão giả đen lại, không quan tâm, há miệng cắn một ngụm!
Người khác đều nuốt đan dược, há miệng là có thể nuốt xuống, nhưng lão lại giống như đang gặm chiếc bánh bao đen cỡ cực kỳ lớn, cắn từng miếng từng miếng một.
Nỗi chua xót này… đừng nhắc đến nữa!
Sau khi ăn từng ngụm xong, miệng lão giả toàn màu đen, loại trải nghiệm này vẫn là lần đầu tiên, nhưng trong nháy mắt lão liền cố phồng má nuốt lấy, hai mắt trừng lớn.
"Sao… lại có chút mùi ẩm ướt?" Hắn mơ hồ kêu lên.
Sở Phong bình tĩnh giải thích nói: "Tiểu Thiên Đan vừa luyện chế xong, tự nhiên còn tươi mới."
Lão giả trừng mắt nhìn hắn, sắc mặt âm trầm khó đoán. Rất nhiều đan dược có màu sắc rực rỡ, vô cùng xinh đẹp, cho dù có trở lại hình dáng vốn có, nhìn như đan dược bình thường, nhưng đều vững chắc như tinh thiết, có thể bảo quản trong thời gian dài, không bị ẩm ướt.
Nhìn thấy lão như vậy, Sở Phong lại nói: "Sợ ngươi đợi lâu, cho nên lúc thu chất lỏng có chút vội vàng, chưa lọc kỹ hoàn toàn."
Lão giả thật sự do dự một lúc, cảm giác vô cùng nghi ngờ, muốn một ngụm phun ra tất cả, luôn cảm thấy bản thân có chút vội vàng, uống thuốc quá qua loa.
Sở Phong bất mãn nói: "Không ăn thì cứ nhổ ra đi. Thật ra, ngươi ăn một chút, thử dược hiệu chẳng phải sẽ biết sao."
Lão giả cắn răng một cái, rất quyết đoán, trực tiếp một ngụm nuốt toàn bộ xuống. Lão tin rằng cho dù có vấn đề, chính mình cũng có thể loại bỏ toàn bộ ra ngoài cơ thể.
"Này, thật sự hiệu quả, linh hồn đổ nát thoải mái hơn." Lão rất kinh ngạc, hiệu quả của thuốc rất nhanh chóng.
Sau đó, hắn cầm thấy một viên đan dược màu đen to lớn bằng đầu người, bắt đầu ăn rất nhanh, giống như ăn bánh mỳ, bánh ngô, ngấu nghiến cắn nuốt.
"Cửu gia gia, ngươi chậm rãi luyện hóa, đừng một hơi ăn sạch." Tiểu cô nương Tuyết Bạch Tinh nhắc nhở, nàng vẫn luôn cảm thấy một viên đan dược như vậy quá lớn.
Lão giả gật đầu, nhưng rất nhanh đã ăn xong, tự lão đánh giá một phen, viên đan dược này nặng tối thiểu ba cân tám lạng!
Lão tương đối cạn lời, viên đan dược to đến mức đáng sợ này, một viên thôi đã khiến lão no cả bụng!
"Cửu gia gia, ngài cảm giác sao rồi?" Tiểu cô nương vẻ mặt lo lắng, đồng thời tức giận, trừng mắt nhìn Sở Phong, luôn cảm giác đây là một tên không tốt.
"Ừ, không sao, không còn già ngoài mùi hoa, còn có một hương sữa, cũng không tệ." Lão giả gật đầu, đồng thời yên lặng tự cảm nhận, linh hồn bản thân tương đối thoải mái.
Sau đó, lão lại nghi ngờ một trận, nhìn chằm chằm Sở Phong nói: "Sao có chút mùi hương giống ngươi?"
Cả hai đều mang theo mùi thơm sữa giống nhau.
Sở Phong rất bình tĩnh nói: "Vô nghĩa, đây là đan dược do ta luyện thành, đương nhiên mang theo một chút mùi hương giống ta, ta không nhiễm bụi trần, đạo thể tỏa ra mùi hương."
"Lừa người!" Tiểu cô nương trừng mắt nhìn hắn.
Sở Phong không để ý đến nàng mà hỏi lão giả: "Thấy sao?"
Lão giả không lên tiếng, đang luyện hóa dược hiệu trong cơ thể, ánh sáng đen điểm xuyết, lan tràn trong khắp hồn quang của lão, một phần vết thương rất nhỏ khép lại, nhưng còn cách khỏi hẳn rất xa.
"Hiệu quả, nhưng so với hiệu quả trị liệu trong truyền thuyết, chênh lệch rất lớn." Sắc mặt lão giả có chút khó coi.
Sở Phong gật đầu nói: "Ừ, đúng vậy, đan phương nguyên thủy đã thất truyền, đây là đan phương ngắn gọn sau này, ngươi phải ăn hơn một trăm viên mới có thể thấy được hiệu quả ngang với một viên tiểu thiên đan nguyên thủy."
"Bao nhiêu cơ?!" Lão giả nghe thấy vậy loạng choạng một cái, suýt chút nữa ngã quỵ ở đây.
"Hơn một trăm viên!" Sở Phong rất nghiêm túc nói cho lão biết.
Lão giả trợn mắt há hốc mồm, cả người choáng váng, viên đan lớn bằng đầu người như vậy, khoảng chừng ba cân tám lượng, một viên đã khiến lão no cả bụng.
Mới thế thôi đã đủ chật vật, cả đời này lão cũng không muốn ăn loại đan dược này nữa, làm sao có thể dùng hai tay cầm một viên đan dược lớn như vậy?!
Nhưng hiện tại lão lại nghe nói, phải ăn hơn một trăm viên đan dược lớn như vậy? Thật đáng xấu hổ, thật vớ vẩn, hắn muốn bóp chết tên tiểu tử này.
"Ngươi dám lừa gạt lão phu!" Lão giả tức giận nói.
"Ngươi nhổ ra cho ta, không cho ngươi ăn nữa!" Sở Phong bộ dáng trông còn tức giận hơn, muốn lão trả lại đan dược, lại còn nói thêm: "Rốt cục là thật hay giả, chính ngươi không phải có thể biết sao?"
Lão giả chột dạ, lão đã cảm nhận sâu sắc được mảnh vỡ linh hồn có một phần ngưng tụ, quả thật có tác dụng phi thường.
Nhưng phải ăn một trăm viên đan dược lớn như vậy, cho dù thế nào lão vẫn luôn cảm thấy có chút thái quá.
"Đan dược quá lớn, cũng quá nhiều." Sau khi lão nói đến đây, giọng nói nhỏ dần, lo lắng không đủ.
Sở Phong nói: "Đan phương thất truyền mấy lần, khó khăn mới khôi phục lại được, tất nhiên khác xa so với trong truyền thuyết."
Lão giả hoàn toàn không còn cách nào khác, trên mặt cười theo, chỉ cần có thể chữa trị tốt linh hồn bị thương, ăn một trăm viên đan dược cũng không có gì to tát.
Sở Phong nói: "Đông Thanh tỷ, liệt kê ra cho hắn, viết một vài loại khoáng vật luyện đan cần dùng đến ra, chúng ta có thể không cung cấp nổi cho hắn một trăm viên, để bản thân hắn chuẩn bị tốt các loại dược liệu."