Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Sở Phong mỉm cười nói: "Trước tiên để ta nhìn xem thủ đoạn của lão tiên sinh, đến lúc đó cũng dễ bẩm báo với trưởng bối nhà ta."
Hắn khuyến khích lão giả dẫn hắn đi đến đáy hố trời, ra tay cho hắn nhìn một lần.
Lão giả gật đầu, tia sáng trong mắt hừng hực, nói: "Cũng được, nơi đây che giấu thiên cơ, ta sẽ thử vạch trần một góc chân tướng."
Vèo!
Lão dẫn theo Sở Phong đi xuống, tiếng gió ào ào, đi đến trước đáy hố trời, thật sự quá sâu, bên dưới tối đen như vực sâu.
"Đến rồi!" Đứng ở dưới đáy, lão giả tìm kiếm một lúc, sau đó lẩm bẩm, ngâm tụng một loại chú ngữ nào đó, hơn nữa trên mặt đất khắc nhiều loại ký hiệu thần bí.
Đây là một phần ghi chép trong di chỉ nhân tộc dị hoang.
Hô!
Ngay sau đó, dưới đáy hố trời xảy ra biến hóa, một vùng lớn sương mù đen nổi lên, khí lạnh vù vù.
Trong nháy mắt, Sở Phong và lão giả đều cảm thấy lông tóc dựng đứng, cảm giác nơi đây có chút kì quái.
Trên người Sở Phong nổi hết da gà, ngay sau đó, hắn cảm nhận được có một bàn tay lạnh như băng đặt sau gáy hắn.
"Lão nhân, ngươi sờ cổ ta làm gì chứ, muốn hù ta sợ phải không?" Sở Phong bất mãn hỏi.
"Lão phu, đang đứng bên cạnh, chưa từng sờ vào ngươi? Này, tiểu tử, ngươi đang giở trò đúng không, dám trêu đùa lão phu?!" Cơ thể lão giả căng thẳng, cảm giác tình huống có gì đó không đúng.
Bởi vì có một bàn tay lạnh như băng chạm vào mông lão!
Lão gia hỏa này giống như một con thỏ bị hoảng sợ, nhanh hơn mọi thứ, lập tức nhảy dựng lên bỏ chạy, bay vút lên tận trời, ném Sở Phong lại ở trong này, còn lão biến mất không còn bóng dáng.
Lão già khốn nạn này! Sở Phong nguyền rủa, thấy tình hình không ổn, bản thân bỏ chạy, để hắn lại nơi này.
"Lão trượng, ngươi còn cần đan dược nữa không, còn muốn nói chuyện hợp tác nữa không, nhanh đưa ta đi."Sở Phong hét lên, cảm giác xung quanh ngày càng lạnh lẽo, lạnh đến thấu xương.
"Tiểu hữu đừng lo, lão phu đến đây!" Lão giả hét lên, nhưng một lúc lâu sau vẫn đang đứng bên trên không ngừng quan sát và thăm dò, cho đến khi tin chắc rằng không còn gì nguy hiểm nữa, lão mới lại nhảy xuống, tóm lấy Sở Phong, bay vút lên.
Sở Phong liếc con ngươi nhìn lão, vừa rồi nếu có xảy ra nguy hiểm, lão già khốn nạn này chắc chắn sẽ không xuống dưới, rất không đáng tin cậy.
"Đến gặp sư môn của ngươi đi." Lão giả nói.
"Cũng được!" Sở Phong gật đầu.
Lúc này, sắc trời tối dần, ánh nắng chiều đã biến mất.
Lão giả vẫy tay một cái, gọi bé gái kia đến, dãn hai đứa trẻ bay lên trời, độn xuống đất, dựa theo chỉ dẫn của Sở Phong, đi về phía bộ lạc Cơ tộc.
"Nơi này chính là sơn môn của các ngươi?" Lão giả rất kinh ngạc, bởi vì ngọn núi thấp này không chút thu hút, hơn nữa chỉ có một tòa thần miếu đổ nát.
Đông Thanh đi ra, nhìn chằm chằm lão giả.
"Gặp qua vị tráng sĩ này." Lão giả mỉm cười chào hỏi.
Sở Phong nói" "Đông Thanh tỷ, chuyện này không thể nhẫn nhịn được, dù thế nào ngươi cũng phải đánh gãy mấy cái xương của hắn đúng không?"
Lão giả trợn mắt há hốc mồm, tráng sĩ cường tráng này… là một nữ tử?
Đông Thanh há cái miệng to như bồn máu, hỏi Sở Phong: "Sao lại dẫn người ngoài về?"
"Có chút chuyện." Sở Phong vung tay lên, để lão nhân xuống dưới chân núi chờ.
Đông Thanh dẫn Sở Phong tiến vào thần miếu, trong điện đột nhiên xuất hiện một mảnh ánh sáng, bao trùm nơi đây, ngăn cách với thế giới bên ngoài.
"Đông Thanh tỷ, chúng ta phát hiện một mảnh đất phúc lộc, có thể tạo ra Thiên Tôn…" Sở Phong nhanh chóng thông báo tình hình cụ thể.
"Ngươi nói lão giả kia muốn đổi lấy một viên tiểu thiên đan?" Đông Thanh hỏi, đây là lão giả mong muốn có dược tề.
"Đúng vậy." Sở Phong gật đầu.
"Ngươi có biết tiểu thiên đan trân quý đến mức nào, chính xác là cái gì?" Đông Thanh hỏi.
"Không biết."
"Chính là các khoáng vật này của ngươi chưng lên, kết hợp với nhau, liều lượng gấp một trăm lần mới có thể nấu thành một viên tiểu thiên đan."
"Đây… hẳn được xem như đại dược quý giá hiếm có?!" Sở Phong kinh ngạc.
"Cực kỳ trân quý, khoáng vật này rất khó tìm kiếm, gần như sắp cạn kiệt.”
Sở Phong vung đôi tay nhỏ bé lên, rất dũng cảm nói: "Vậy thì cho hắn một phần trăm viên tiểu thiên đan, cũng chỉ là chưng nấu một phần liều thuốc cần dùng."
"Ngươi thật hào phóng, từng đấy cũng đáng giá lắm." Đông Thanh trợn mắt, không chút quyến rũ, có chút hung tợn.
"Không, ý của ta là, hôm nay ta dùng những thứ đó, cặn khoáng vật ta chưng nấu không phải còn chưa vứt đi sao, lát nữa ta đưa cho lão nhân kia, tuyệt đối không lãng phí."
Đông Thanh không nói gì, một lúc lâu sau mới nói: "Sao ngươi phải hao tổn như vậy? Còn nữa, dược tính sót lại trong chỗ đó cũng không còn nhiều lắm."
Sở Phong lẩm bẩm nói: "Ai bảo hắn đe dọa ta, còn muốn đánh ta, cuối cùng lại thấy chết mà không cứu, ném ta trong hố trời."
Cuối cùng, hắn lại vẻ mặt nghiêm túc bổ sung nói: "Đông Thanh tỷ, cái hố trời đó không đơn giản, nếu có thể thật sự nuôi dưỡng ra Thiên Tôn, nên thử một lần."
Hiện tại thực lực của hắn không đủ, còn cần phải dựa vào Đông Thanh, tiên tử trong thần miếu, nếu không tự mình đi thăm dò là được.
Ban nãy bị sờ sau gáy, hắn cảm nhận được nơi đó rất quỷ dị, có chỗ đáng sợ không phải tầm thường.
Đông Thanh gật đầu nói: "Vậy thì ta đi cùng ngươi dạo một vòng, nhìn xem cái gọi là hố trời kia rốt cục là gì."
Sau đó không lâu, Sở Phong và Đông Thanh cùng đi ra khỏi thần miếu, gọi lão giả đi lên.
"Đây là tiểu thiên đan, để tỏ thành ý, cho ngươi một viên." Sở Phong nói, bưng một cái mâm, bên trong có một viên đan lớn bằng đầu người.
Hai mắt lão giả nhìn thẳng, đây là tiểu thiên đan? Cho dù có một chữ "thiên", cũng không nên lớn như vậy chứ?
Đan dược lớn bằng đầu người, quả thật chưa từng có, nhưng lại đen tuyền, trông cũng quá khó coi.
"Không cần?! Vậy thôi!" Sở Phong cầm cái mâm định đi vào trong thần miếu.
"Cần!" Lão giả vội vàng kêu lên, tiểu thiên đan có tác dụng rất lớn với hắn, có thể sửa chữa linh hồn, bổ dưỡng tiên thiên.
"Nhưng đan này không khỏi có chút lớn quá mức." Lão giả đánh giá, một viên đan này ít nhất cũng phải nặng ba cân, đây vẫn là đánh giá dè dặt nhất.
Sở Phong nói: "Vừa đủ, từ thời đại dị hoang đến bây giờ, trải qua bao nhiêu năm tháng, ngay cả một vài nhân vật tối cao cũng chết sạch, một vài truyền thừa cũng đứt đoạn, đan phương tiểu thiên đan cũng thất truyền mấy lần, có thể hồi phục trở lại đến mức này, đã xem như là một loại may mắn."
Đông Thanh gật đầu, sự thật đúng là như vậy.
Có một vài nguyên liệu đã tuyệt tích, chỉ có thể tìm vật phẩm thay thế, lượng khoáng vật được sử dụng tăng lên rất nhiều, cho nên hiện tại mỗi lần đều chưng nấu rất lâu, không thể so sánh với thời đại trước đây.