Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 2152 - Chương 2152: Thiên Hồ (1)

Thánh Khư Chương 2152: Thiên Hồ (1)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Mặt mày lão nhân tỏa ra sắc đen, rất muốn một phát bóp chết hắn.

Trước kia cảm thấy đứa trẻ này không đơn giản, là một yêu nghiệt nhỏ, trong lòng lão có chút luyến tiếc, cho nên đi từ trong rừng ra, nhưng hiện tại nhìn sao cũng thấy tiểu tử này không thuận mắt.

“Ngươi còn nhỏ như thế đã trở thành một tên hư hỏng, trưởng thành thì còn gì nữa, ta muốn giúp sư môn ngươi thanh lý môn hộ, miễn sau này làm hại mảnh đất Hồng Hoang.” Lão già thản nhiên nói, hai mắt đầy vẻ dữ tợn.

Sở Phong tương đối bình tĩnh, hai mắt thanh thuần, cũng không chút sợ hãi.

“Mà thôi, lão phu đã có tuổi, tích cực với đứa nhỏ như ngươi làm gì, dẫn ta đi gặp trưởng bối nhà ngươi, ta có lời muốn nói với bọn họ.”

Vẻ mặt lão giả rộng lượng, lại bắt đầu trở nên hòa nhã.

Sở Phong liếc mắt, lão nhân này trước ngạo mạn, sau kính cẩn, hẳn là có việc phải cầu người? Vừa rồi chỉ mặt đen nghiêm mặt để chỉnh hắn.

“Có chuyện gì thì mời nói, lão phu có thể làm chủ.” Sở Phong mở miệng.

Lão giả cảm thấy nhức răng, đứa trẻ này rắm phóng cũng thật to, lão phu muốn cắn một phát, muốn kéo đến đánh một trận cho đến khi hắn kêu cha gọi mẹ mới thôi.

Nhưng điều này cũng xua tan nghi ngờ trong lòng lão, càng chắc chắn rằng đây chỉ là một đứa trẻ mà không phải là quái vật chuyển thế nào cả, ai sẽ chủ động hét lên còn trẻ đã xưng già.

“Tiểu tử, còn dám nhắc đến hai chữ lão phu, ta đánh ngươi hai đùi nở hoa. Sang đây có chuyện.” Lão già dẫn theo Sở Phong đi vào sâu trong rừng rậm, ngăn cách tầm mắt mọi người.

Hắn muốn xin một bộ dược tề từ sư môn của Sở Phong.

Sở Phong trực tiếp lắc đầu, hắn không thể làm chủ được.

Tiên tử trong thần miếu tương đối có định kiến với hắn, bởi vì từng tiểu bậy ướt giường của nàng, cho dù Đông Thanh cũng sẽ không nói tốt như vậy, biết hắn loạn mồm đồng ý, đoán chừng lập tức mở cái miệng to như bồn máu đánh hắn một trận.

“Lão phu không phải vô duyên vô cớ đòi hỏi, nhìn thấy cái hố trời này không, ẩn chứa tạo hoá kinh người, muốn chia sẻ nó cho ngươi và sư môn.” Vẻ mặt lão giả trịnh trọng.

Trong lòng Sở Phong chấn động, lão nhân này cũng là người biết tốt xấu, lại biết hố trời bất phàm.

“Sư môn của ta cách nơi này rất gần, còn ngươi nhắc đến mảnh đất phúc lộc này sao? Vốn bọn ta cũng đang chú ý.”

Sở Phong nói một cách rất bình tĩnh, mặc kệ lão nhân này biết bao nhiêu, tự mình cũng phải nói cho lão biết, nơi này sớm đã nằm trong đĩa đồ ăn của sư môn hắn rồi.

“Nơi này bị người ta che giấu thiên cơ, lão phu có duyên nhìn thấy một tấm bản đồ khắc trên đá trong di chỉ của một tộc người dị hoang, lén nhìn thiên cơ, nếu không có phương pháp đặc biệt, không ai có thể nhìn thấy tạo hóa nơi đây."

Khi Sở Phong nghe ông nói như vậy, tim đập thình thịch, nhắc đến tộc người dị hoang, rất đáng sợ.

Nơi này chẳng lẽ còn kinh khủng hơn so với trong tưởng tượng của hắn? Trong lòng hắn hoài nghi, đáng tiếc thực lực hiện tại của hắn không đủ mạnh, không có cách nào điều tra rõ ràng.

Lão già lại nói: "Chỉ có sử dụng phương pháp ghi chép khắc trên đá mới có thể vạch trần chân tướng nơi này, hưởng hết phúc lộc."

Sở Phong rụt rè nói: "Bí mật nơi này, sư môn ta đã biết rõ, đã là nơi có chủ, ngươi vẫn nên rời đi."

"Sao có thể, ngươi có biết dưới lòng đất có một cây đằng, vẫn chưa khô héo hẳn, có điều lại bị người ta che giấu." Lão giả lộ ra một ít chân tướng.

Điều này khiến cho trong lòng Sở Phong nghiêm túc, cái gọi là mảnh đất phúc lộ tạo ra địa thế hồ lô đặc thù, cũng chỉ là địa mạch được nuôi dưỡng, tưới linh túy tạo thành.

Một khi nơi này khô kiệt, căn bản không thể lưu lại dây đằng.

Nếu "địa đằng" còn tồn tại, vậy thật khó lường, còn kinh người hơn cả phán đoán trước đó của hắn, có lẽ đây là "Thiên Hồ", cuối cùng có thể nuôi dưỡng ra một Thiên Tôn.

Nếu phỏng đoán của hắn là đúng, hắn phải tìm kiếm nơi có chất bổ rơi xuống, còn kinh ngạc hơn nhiều so với tưởng tượng trước đây của hắn."

Trong lòng Sở Phong thầm chấn động, không hổ là ghi chép của nhân tộc dị hoang, dựa vào một địa thế như vậy, mới có thể dưỡng thành một Thiên Tôn!

Mặc dù hiệu quả thực tế không mạnh như vậy, chỉ vài phần nơi đây cũng để dưỡng thân nuôi mình rồi.

Có điều, lời lão nhân này nói có thể tin được không?

Vẻ mặt Sở Phong bình tĩnh nói: "Nơi này là địa thế Thiên Hồ, từng có một gốc cây đằng, kết ra ba đóa hoa, chính là cái gọi là đạo sinh nhất, tam sinh vạn vật, nó quá nghịch thiên, vì vậy thế gian không thể dung chứa. Trong đó có một đóa hoa kết thành Tử Kim Hồ Lô, trốn trên ba mươi ba tầng trời. Đóa hoa thứ hai trưởng thành Âm Minh Hồ Lô, chìm vào trong Cửu U. Đóa hoa thứ ba nay kết thành hồ lô non, còn chưa trưởng thành."

Lời hắn nói rất nghiêm túc, ban đầu là đang bịa chuyện, nhưng lời sau đó, bản thân Sở Phong cũng giật mình, bởi vì dựa theo ghi chép trên tờ giấy màu bạc về trường vực kia do Thánh Sư để lại, thật sự có thể hình thành địa thế cực hạn như thế.

Lão giả ngẩn người, sư môn của đứa nhỏ này thật sự biết chuyện sao? Còn biết nhiều hơn cả lão, lão cảm thấy bị dọa.

Một lát sau, lão đặt ra nghi vấn hỏi: "Nhưng nơi này chỉ là địa thế, cái gọi là hồ lô đằng cũng chỉ là địa mạch linh túy, mà không phải thực vật, ngươi nói nó kết thành hồ lô, còn có thể bay lên trời độn xuống đất?"

"Ừ, sư môn ta đã nghiên cứu, địa thế Thiên Hồ có thể biến hóa, trở thành quy tắc hồ lô."

"Đó là Thiên Khí?" Lão giả lại càng thêm kinh hãi.

Lão tin rằng, đây thật sự là nghiên cứu của sư môn kia, dựa vào một đứa nhỏ không thể hiểu được nhiều như vậy.

Sở Phong nói rất nghiêm túc: "Pháp tắc biến thành, trật tự ngưng kết, sinh ra Thiên Hồ, tất nhiên không thể khinh thường. Nếu có thể coi là Thiên Khí thì vẫn chưa đủ tư cách."

"Xem ra, nơi này quả thực đã được sư môn tiểu hữu nghiên cứu kỹ lưỡng." Lão giả nói, bất tri bất giác sử dụng xưng hô tiểu hữu này, trong đầu không còn suy nghĩ đánh đứa nhỏ này."

Bởi vì những lời Sở Phong nói phù hợp với một phần nhỏ ghi chép trong bản khắc trên đá.

"Cũng không hẳn là vậy, sư môn ta cũng có chút cố kỵ với nơi này, nếu lão trượng đã có thể nhìn thấu thiên cơ trong di chỉ nhân tộc dị hoang, nếu không chúng ta cùng liên thủ với nhau một lần."

Sở Phong khiêm tốn nói.

Lão gia hỏa này rất khôn khéo, vừa nghe đã hiểu được, còn có thể nói chuyện hợp tác!

"Nếu không, trước đi tìm trưởng bối của ngươi, sau đó chúng ta cùng nhau đi xuống thăm dò." Lão giả nói.

Bình Luận (0)
Comment