Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 2151 - Chương 2151: Dị Hoang Nhân Tộc Chí Cường (2)

Thánh Khư Chương 2151: Dị Hoang Nhân Tộc chí cường (2)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Năm đó, thời kỳ dương gian vô cùng cổ xưa và phồn thịnh từng có một số thế gia tiến hóa chí cường bắt nguồn từ Nhân Tộc, độc lập quật khởi, tự lập lên bộ tộc.

Bọn họ đều có được thiên phí cực kỳ kinh người, tổ thượng tiến hóa ra huyết thống cường đại không gì sánh được, đồng thời còn có thể di truyền cho thế hệ đời sau, siêu nhiên tại thượng.

Ví dụ như Chiến Tộc – toàn thân chảy dòng máu tím, năng lực huyết mạch có thể xưng tôn xưng vương, có thể tung hoành trên đại địa Hồng Hoang, khiến người ta đau đầu sợ hãi.

Hay ví dụ như có tộc đàn, một đứa trẻ tùy tiện ra đời liền có được Thiên Nhãn, đồng thuật vô địch, liếc mắt liền có thể tiêu diệt kẻ địch, tự xưng là Thiên Nhãn Tộc.

Còn có những huyết mạch khác như Thiên Tộc Huyền Hoàng, trời sinh Tiên Tộc tràn ngập tiên khí...

Những tộc này đều là Nhân Tộc năm đó độc lập tách ra, hậu thế từng đem bọn họ hợp lại xưng thành Dị Hoang Nhân Tộc, hiện rõ sự phi phàm của một thời kỳ cổ xưa đặc thù nào đó và thế hệ trước, đồng thời cũng nói lên thân phận tôn quý của bọn họ, sau khi phân tách độc lập liền có thể ngạo nghễ nhìn xuống Cửu Trọng Thiên.

Hiện tại, loại Dị Hoang Nhân Tộc này sẽ hơi khiêm tốn mà nói bản thân là một chi của Nhân Tộc, mà nhiều hơn nữa thì căn bản sẽ không nhắc đến, bởi bọn họ đã sớm không cho rằng bản thân là thành viên của Nhân Tộc.

Trên thực tế, từ ngoài mà nói, có một số tộc đàn sau khi tiến hóa quả thực trở lên thay đổi, đều có đặc trưng riêng của bản thân, ví dụ như: con mắt dọc giữa trán, thiên dực chí cường, ba đầu sáu tay,...

Khi còn ở âm gian, Sở Phong đã nghe được những lời đồn tương tự, thế nhưng không thấy được tường tận, bởi vì khởi nguồn của những tin đồn kia bắt nguồn từ đại địa Hồng Hoang ở dương gian.

Hắn chỉ có thể cảm thán, một thời kỳ kia, Nhân Tộc đã quá hưng thịnh, cái gọi là Dị Hoang Nhân Tộc đều là những thế gia cứu cực của Nhân Tộc, có truyền thừa tối cường, kết quả vì quá mạnh mẽ, cho nên tự cho mình cao cao tại thượng ở trên hết thảy, từ đó thoát ly ra ngoài, tách ra khỏi Nhân Tộc phổ thông.

Hắn không biết huyết mạch Nhân Vương của mình có đẳng cấp như thế nào trong Dị Hoang Nhân Tộc, không biết có đủ mạnh mẽ hay không.

Chẳng qua thì Sở Phong cũng có chút kinh ngạc, hắn dường như không nghe được thứ gọi là huyết thống Nhân Vương trong Dị Hoang Nhân Tộc, không biết có thuộc về nó hay không, có đứng độc lập ra ngoài hay không?

Con người không thể quên nguồn gốc của mình, Sở Phong ngược lại hi vọng tổ tiên chi này không có tách ra độc lập trở thành một thành viên trong Dị Hoang Nhân Tộc.

“Không ngờ rằng đạo hữu có lai lịch lớn như vậy, xuất thân từ Dị Hoang Nhân Tộc, chẳng trách có thể chuyển thế đầu thai, thực không tầm thường.”

Nghe được những lời này của Sở Phong, phía xa truyền đến tiếng cười nhạo.

Một lão giả không thể tiếp tục nín nhịn nữa, không trụ được mà đi ra từ rừng rậm, tiến đến nơi này.

“Cửu gia gia!” Tiểu cô nương ngọt ngào kêu lên.

Hiển nhiên lão giả này không tin Sở Phong là một lão quái vật mấy ngàn năm tuổi, nhìn hắn giả bộ như thế liền không nhịn được mà hiện thân.

Đồng thời, ông cũng không che giấu sự tìm tòi cùng nghiên cứu của mình, trong nháy mắt đã phân ra một sợi thần quang ngũ sắc bao trùm về phía Sở Phong.

Sở Phong trở bàn tay, lòng trong tay lập tức xuất hiện một tấm bài ngọc thạch chiếu rọi ra một con cá màu đen, phù văn nở rộ, ô quang lấp lánh.

Hình vẽ này rất kỳ quái, cẩn thận nhìn kỹ thì thứ kia chính là một con Âm Ngư trong Thái Cực Đồ, ẩn hiện giữa hư không.

Đây là ngọc bài mà Đông Thanh đưa cho hắn, nói cho hắn biết, nếu không may gặp phải tình huống nào đó thì trực tiếp đưa nó ra, người nhìn hiểu ắt sẽ kiêng kỵ, bảo đảm cho hắn không có việc gì.

Lúc này Sở Phong vẫn còn đang oán thầm, cần phải gặp người có hiểu biết thì mới có tác dụng sao?

Đông Thanh cho hắn khối ngọc bài này chủ yếu là bởi những thiên hoàng quý tộc tấn công Long Ổ đều đang xây dựng hành cung ở phụ cận Cơ Tộc, sợ Sở Phong và những người kia xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

“A, thất kính, vậy mà lại là các ngươi, truyền thừa chưa tuyệt, còn ở dương gian!”

Không ngờ lão giả vừa trông thấy ngọc bài đã lộ ra thần sắc ngưng trọng, sau khi bị Âm Ngư ngăn cả liền dứt khoát thu tay.

Ông nói với tiểu cô nương bên cạnh: “Oánh Oánh, con đi qua bên kia một chút, ta có chuyện muốn nói vài câu với tiểu ca này.”

Tiểu cô nương xinh đẹp không tình nguyện, nhưng cuối cùng vẫn ngoan ngoan đi qua một chỗ khá xa chờ lão.

Sở Phong lên tiếng: “Lão phu đã hơn ba ngàn hai trăm tuổi rồi, lão đệ, ngươi chưa chắc đã lớn hơn ta a.”

Phía xa, lỗ tai tiểu cô nương cực kỳ linh mẫn, sau khi nghe thấy những lời kia liền muốn nói, gia hỏa kia quá không biết xấu hổ, hiện tại vẫn còn giả bộ cái gì a, dám chiếm tiện nghi của Cửu gia gia.

Khóe miệng lão giả co giật, tiểu tử này quả thực tà tính, vậy mà dám gọi ông là lão đệ?!

Ông nhìn nhìn Sở Phong, sau đó lên tiếng: “Ngươi còn nhỏ.” Còn đặc biệt liếc nhìn giữa hai chân Sở Phong một cái, không khỏi mỉm cười.

Chân mày Sở Phong nhăn lại, rất muốn nói lão giả này dám cười nhạo hắn.

Cái này cũng khó trách, hắn mặc áo da thú của Cơ Hồ để trấn thủ, tuy có thể làm áo khoác, thế nhưng giữa hai chân vẫn có gió lạnh thổi qua, lão gia hỏa kia khẳng định cảm ứng được hắn chỉ khoác tấm áo này bên ngoài, bên trong còn đang quang lỏa!

Sở Phong ngạo nghễ nói: “Lão phu làm sao mà nhỏ được, thứ này ngươi mấy tuổi cũng có nha, nhưng ta lớn hơn ngươi!”

Lão giả lại mỉm cười lần nữa, nói: “Tiểu gia hỏa người quả thực không nhỏ, đến, nói cho lão phu người lớn nhà ngươi ở đâu?”

Đồng thời hai mắt lại nhìn loạn Sở Phong một hồi.

Sở Phong vắt hai tay sau lưng, cũng liếc nhìn lão giả, tỉ mỉ đánh giá, sau cùng trấn tĩnh lên tiếng: “Yến tước an tri bằng chi chí? Bằng chi đại, nhất oa... Lão phu không thèm nói nhiều với ngươi!”

Cách đó không xa, Cơ Hồ và mập mạp nghẹn họng trân trối nhìn một màn này, bọn chúng không phải người ngoài, tất nhiên hiểu rõ Sở Phong, biết hắn đang nói hươu nói vượn cái gì, lúc này toàn bộ rượu trong miệng đều muốn phun ra ngoài.

Lão giả cảm thấy kỳ quái, trong nháy mắt đã nghiên cứu suy nghĩ trong hồn quang của đám Cơ Hồ, xem xem tiểu bằng bằng là cái gì? Còn có... cách nói kia. Sau đó, khuôn mặt ông liền đen như đít nồi, ông vậy mà lại bị một nhóc con hở mông trêu đùa!

Bình Luận (0)
Comment