Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Tiểu cô nương nọ da trắng như tuyết, cực kỳ xinh đẹp, mắt to lấp lánh hữu thần, tuổi tác cũng lớn hơn Sở Phong một chút, nhưng cô nhóc vẫn chưa đủ hai tuổi.
Đây là đến góp loạn sao? Trong lòng những thiếu niên khác đều chấn động, tiểu cô nương này xuất hiện quá đột ngột, ngay cả trong lòng bọn chúng cũng không biết có thể giành chiến thắng hay không.
“Ngươi là... tiền bối?” Âm thanh của tiểu cô nương giòn tan, bên má trái còn có một cái lúm đồng tiền nho nhỏ, khi cười lên vô cùng ngọt ngào, tất nhiên cũng mang theo vẻ non nớt của trẻ nhỏ, bởi lẽ cô nhóc cũng không lớn hơn Sở Phong bao nhiêu.
“Không sai, lão phu phản lão hoàn đồng, đến nay đã ba ngàn hai trăm tám mươi bảy tuổi.” Sở Phong nghiêm chính nói hươu nói vượn.
Nhóm Cơ Hồ, mập mạp cùng đám thiếu niên đến từ Cơ gia đều cảm thấy đỏ mặt thay hắn, hồi trước bé con vẫn còn tè dầm đâu, hiện tại chém gió cũng không biết ngại?
Tiểu cô nương than nhẹ: “Thật đáng thương, bộ tộc này của các ngươi hơn ba ngàn tuổi đã già nua, cần phải phản lão hoàn đồng, thọ nguyên của tộc mấy người cũng quá ngắn ngủi rồi.”
Sở Phong: “?”
Hắn là đang chém gió mà, kết quả lại bị người ta thương hại, đây là đang ngấm ngầm châm chọc chế giễu hắn đúng không?
Vì thế Sở Phong không thể không lên tinh thần nghiêm túc quan sát tiểu cô nương này, trước đó hắn có chút không yên lòng, vẫn luôn chú ý đến động tĩnh xung quanh, bởi lẽ hắn nghi ngờ Lâm Nặc Y đang ở phụ cận.
Dòng dõi của hiên hoàng quý tộc, đệ tử đến từ một số thế gia siêu cấp, thậm chí tiểu nha đầu kia còn có khả năng đến từ môn đình tiến hóa trường tồn với thế gian, hồn quang cực kỳ mạnh.
Sở Phong càng nhìn càng cảm thấy cô nhóc không đơn giản, gần như có thể xác định cô nhóc kia chính là một trong những truyền nhân được thả vào Long Ổ, cùng huyết chiến với mấy con ấu long, quả thực siêu phàm.
“À, năm đó lão phu độ kiếp đã xảy ra bất trắc, bị một đạo thiên lôi kết thúc đạo thể, vì vậy không thể không bỏ qua đạo quả dựa vào dược thảo để cải lão hoàn đồng.”
Sở Phong sờ sờ cằm, dáng vẻ như muốn vuốt chòm râu nào đó.
Một đám thiếu niên thấy hắn làm ra động tác như vậy thì không ít người thực sự sửng sốt, nửa tin nửa ngờ.
Mấy người Cơ Hồ và mập mạp đều cạn lời, bé con nhà bọn chúng quả nhiên không biết ngại mà nói độ kiếp xảy ra chuyện bất trắc, bọn chúng rất muốn nói, ngươi giả bộ như thế cũng sẽ bị sét đánh a.
Trông thấy Sở Phong chém gió có chút lớn, hơn nữa còn bày ra dáng vẻ ông cụ non khiến đám thiếu niên Cơ Tộc đều nhìn không vừa mắt, tất nhiên là bọn chúng cũng không có khả năng đi vạch trần.
“Ha ha, thật khoác lác!” Thiếu niên Lôi Tộc cười lạnh nói, hiển nhiên không bị Sở Phong hù dọa, trong lời nói ngập tràn ác ý, suy nghĩ mau chóng xoay chuyển.
“Câm miệng!” Sở Phong quát.
“Ừm, ngươi không cần nói nữa.” Tiểu cô nương bên cạnh hắn cũng phụ họa thêm một câu, hai mắt có ánh sáng ngũ sắc rực rỡ lườm thiếu niên Lôi Tộc một cái, lập tức khiến tâm nó rung động.
Nói đùa gì chứ, bị một nữ hài tử liếc nhìn mà thôi, vậy mà nó lại cảm thấy áp lực, cảm thấy cực kỳ bất an. Thiếu niên Lôi Tộc không khỏi kinh sợ, nhưng cuối cùng vẫn quả quyết ngậm chặt miệng không lên tiếng nữa.
“Vậy là được rồi.” Sở Phong gật đầu, nhìn thiếu niên nọ một cái, nói: “Người trẻ tuổi chính là dễ xúc động, miệng không lông làm việc không tốn sức (1), phải ghi nhớ im lặng là vàng, giữ trong tâm đi.”
(1)Miệng không lông làm việc không tốn sức: dùng để chỉ những người trẻ tuổi, nghĩa là những người trẻ tuổi dễ mắc sai lầm vì họ không có kinh nghiệm.
Thiếu niên Lôi Tộc bị hắn dạy dỗ một trận liền tức đến không chịu được, rất muốn đạp cho hắn một cước, đạp thành một cái hồ lô máu thì thôi, thế nhưng khi trông thấy ánh mắt của cô nhóc nọ, nó liền nín nhịn.
Ngay cả đám Cơ Hồ, mập mạp và những thiếu niên của Cơ Tộc cũng chịu phục Sở Phong, cảm thán đứa nhỏ tè dầm này thực sự chém gió đến dọa người.
“Tiền bối, thực ra ta cũng có loại ảo giác, cảm thấy bản thân còn là một người khác, giống như là kiếp trước, bình thường khi mơ sẽ nhìn thấy rất nhiều những chuyện cũ.”
Tiểu cô nương đột nhiên lên tiếng nói như vậy, dáng vẻ cực kỳ hồn nhiên, đồng thời còn có chút khiêm tốn, muốn xin Sở Phong thỉnh giáo.
Sở Phong suýt chút nữa đã hỏi kiếp trước ngươi là ai? Bởi vì tình trạng của cô nhóc giống như đang lâm vào trạng thái thai trúng mê.
Thế nhưng cuối cùng hắn vẫn nhịn lại được, âm thầm tự nhủ, đệ tử nòng cốt của môn đình tiến hóa siêu cấp cổ xưa quả nhiên không đơn giản, còn nhỏ như vậy đã dám lừa dối hắn?
Sở Phong có chút không quá tin tưởng, làm sao có khả năng gặp một người chuyển thế trùng hợp đến thế chứ? Hơn nữa còn nói thẳng ra trước mặt mọi người, cái này có liên quan đến cấm kỵ, tộc nhân của cô nhóc nào có khả năng cho phép cô nhóc làm như vậy.
Sở Phong không thể không thở dài, những đứa nhỏ được định trước chém giết với Long Tộc quả thực bất phàm, trưởng thành sớm đến lợi hại, vậy mà lại muốn chơi hắn một vố.
“Ngô, lão phu thấy ngươi quả thực không tầm thường. Đi, hai lão gia hỏa chúng ta trò chuyện một chút, nhường lại nơi này cho người trẻ tuổi, để cho bọn chúng chút náo nhiệt, ai mà không có thời thiếu niên thanh xuân chứ.”
Sở Phong nói xong liền đi về một phía khác của Hố Trời.
Tất cả mọi người đều im lặng, mắt thấy hai đứa nhỏ kia rời sân, đi xa như thế, lại còn coi đám người bọn chúng thành hậu sinh vãn bối, cái tình huống này ai mà chịu được a.
Trên thực tế, một vài thiếu niên của bộ lạc vẫn luôn nhìn chăm chú bóng lưng của hai đứa nhỏ, thực sự nửa tin nửa ngờ.
Nơi xa, Sở Phong tuyệt đối không lo lắng, trong lòng sớm đã có dự tính. Hiện tại, Đông Thanh và tiên tử thần miếu chính là hậu thuẫn của hắn, lại nói, nếu thực sự cảm thấy không ổn, cùng lắm thì hắn sẽ đổi sang một địa phương khác.
Sở Phong vẫn luôn có chút ý nghĩ, hắn không dự tính ở lại nơi biên hoang này lâu dài, nếu không phải nhất mạch của tiên tử thần miếu có thể bổ sung thuộc tính tiên thiên cho hắn, vậy thì hắn lúc nào cũng có thể rời đi.
“Lão phu chính là Nhân Tộc, không biết đạo hữu thuộc tộc nào, kiếp trước đền từ đâu?” Sở Phong chắp tay sau lưng, cả người đắm chìm trong ráng chiều, quanh thân đều khoác một tầng hào quang thần thánh.
“Tộc ta thuộc một chi của Nhân Tộc.” Tiểu cô nương cười khẽ, lộ ra một tin tức, đồng thời cũng quan sát sắc mặt của Sở Phong.
Sở Phong hơi giật mình, sau đó âm thầm nghiêm nghị hẳn lên, cái gọi là một chi Nhân Tộc chỉ là cách nói khách sáo của một số tộc đàn, trên thực tế chính là đại biểu cho địa vị cực kỳ khủng bố và siêu nhiên.