Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Ví dụ như, hiện tại có người đang tấn công Long Ổ, chuyện này truyền ra ngoài thực sự dọa người, mà hết thảy cũng chỉ vì đem mấy đứa trẻ tiến vào trong Long Ổ chiến đấu với ấu tể của Long Tộc, rèn luyện trong máu mà trưởng thành.
Những ngày này Sở Phong đều đang suy nghĩ, hắn rốt cuộc phải làm sao mới có thể từng bước một leo lên, đi đến điểm mạnh nhất.
Hiện tại mỗi ngày Đông Thanh đều dùng khoáng vật để chưng nấu với hắn, bổ sung bổn nguyên tiên thiên, mà bản thân hắn cũng đang nghĩ biện pháp, có khả năng dựa vào trình độ trường vực, nếu như có thể tìm được tiên quật và các loại tổ địa kỳ dị, có lẽ có thể tẩm bổ bản thân.
Nguyên bản trong kinh văn trường vực có ghi chép, lợi dụng non sông có thể thực hiện tiến hóa siêu cấp, mà hiện tại hắn vẫn đang trong trạng thái trẻ con, vẫn chưa thể chịu kích thích mãnh liệt như vậy, thế nhưng có thể tìm kiếm vùng đất tạo hóa, bổ sung thiên tiên trước.
“Hửm, bị người ta chặt đứt rễ hồ lô?!” Trong lòng Sở Phong chấn động không thôi, cảm thấy tiếc nuối không gì sánh được, không ngờ nơi này lại bị người ta hủy mất rồi.
Hồ lô đằng, cũng chính là nơi mà địa mạch tương liên với Hố Trời bị đứt gãy, đã sớm khô kiệt.
Đây là do cố ý gây nên hay là vô tình tạo thành? Chắc chắn là chuyện của những năm tháng trước.
Sở Phong cảm thấy rất đáng tiếc, nhưng trong phút chốc mắt hắn lại sáng lên, bởi hắn nghĩ đến một loại khả năng, rễ cây này đứt gãy, điều này dưới đa số tình huống đều có nghĩa là hồ lô cùng dây leo hoàn toàn chết đi.
Thế nhưng cũng có một loại tình huống cực đoan, rễ hồ lô kia có khả năng nảy mầm lần nữa, sau đó kết ra tiểu hồ lô khác.
Nói như vậy, Phúc Lộc Địa mới này bởi vì mới sinh sẽ có lực sinh mệnh nồng đậm mà mạnh mẽ, nếu như tiến vào trong bụng tiểu hồ lô , sẽ thích hợp để nuôi người nhất!
“Hy vọng có loại khả năng này!”
Sở Phong quyết định phải tìm kiếm một phen.
Chỉ có điều, cái này có độ khó nhất định, sau khi hồ lô đằng gãy mất thì rễ địa mạch sẽ bỏ chạy, có khả năng còn ở phụ cận, cũng có khả năng đã ra ngoài mấy chục vạn dặm.
Lúc này, mưa nhỏ đã ngừng, ánh chiều dương chiếu xuống từ phía tây khiến cả đất trời nhuộm đỏ, trên không trung còn có một dải cầu vồng vắt ngang.
Cách đó không xa, có vài con Hỏa Ngưu đang ăn cỏ, da lông run run, ánh lửa liền phiêu động, hỏa quang dâng trào, khiến không khí ẩm ướt xung quanh đó đều bốc hơi sạch sẽ.
Một vài thiếu niên lặng lẽ tiếp cận, bọn họ muốn đi săn, coi chiến lợi phẩm thành bữa tối của buổi tụ họp lần này, tất cả đều là người của bộ lạc khác.
Ầm ầm!
Một con Hỏa Ngưu lập tức đứng thẳng thân, lỗ mũi phun ra khói, ánh lửa bốc lên hừng hực quanh người khiến mặt đất đều bị cháy thành than đỏ, một đám thiếu niên thấy vậy liền hô hoán giải tán.
“Chạy mau, có con Ngưu Vương a!”
Chẳng qua là Hỏa Ngưu kia cũng không dám làm dữ, nơi này có mấy bộ lạc vây quanh, nếu thực sự uy hiếp đến bọn nhỏ thì chúng nó khẳng định không được sống tốt.
“Đáng tiếc a, nếu không thì tối nay đã được ăn đùi trâu nướng rồi.”
“Uây, huynh đệ bộ lạc Hắc Huyền ơi, nghe nói bộ lạc các ngươi có xuất hiện thiên tài, năm tuổi đã có thể chiến đấu kịch liệt, dám bắt cặp chém giết với các ngươi, là thật hay giả đó?”
“Đương nhiên là thật rồi, bộ lạc Hắc Huyền ta luôn xuất hiện thiên tài.”
Một thiếu niên của Lôi Tộc cười nhạo, nói: “Tộc ta có hài đồng ba tuổi đã có thể ăn đứt các ngươi, tư chất ngút trời, là huyết mạch mạnh nhất mấy ngàn năm nay của bộ lạc ta.”
Lúc này, có thiếu niên của Cơ Tộc chạy đến, xuất hiện bên cạnh Hố Trời.
“A, huynh đệ Cơ Tộc, ta thấy các ngươi còn mang theo một đứa bé a, chúng ta đang nói về những đứa trẻ có thiên tư ngút trời trong bộ lạc gần đây, các người không phải cố ý mang đến một đứa để diễu võ giương oai đấy chứ?” Có người lên tiếng.
“Đứa nhỏ kia nhìn thế nào cũng thấy không được khỏe mạnh, trắng trắng mềm mềm, có chỗ nào giống với huyết mạch biên hoang chúng ta chứ? Sẽ không phải do tinh quái sinh ra đấy chứ?” Thiếu niên Lôi Tộc nói lời lạnh lùng.
Trong lòng Sở Phong chán ngán, lúc trước Cơ Hải Sơn nhặt được hắn đã gặp phải người của Lôi Tộc - Lôi Giao, gã kia rất thâm trầm bá đạo, tuyệt không phải người lương thiện.
Hiện tại gặp gỡ thiếu niên của tộc này, cảm thấy đối phương cũng không phải người hiền lành gì cho cam.
Cơ Hồ quát: “Lôi Tộc các ngươi đừng có chụp mũ lung tung, loại lời này cũng không thể nói bừa.” Nếu thực sự là hậu đại của tinh quái trong núi, chắc chắn sẽ bị bộ lạc thiêu sống trước mặt mọi người.
“Ngô, có chút giống với đứa nhỏ mà Lôi Giao thúc đã nhắc đến. Các ngươi dám đem nó ra ngoài, muốn để chúng ta trực tiếp bóp chết sao?” Thiếu niên Lôi Tộc lạnh lùng nói.
“Câm miệng, lão phu sống mấy ngàn năm, bây giờ phản lão hoàn đồng, ngay cả thằng nhãi ngu si vô tri này cũng dám bất kính với lão phu?!”
Sở Phong lên tiếng, hai tay vắt sau lưng, ở đó mà bệ vệ quát thiếu niên của Lôi Tộc, khí chất và phong thái của hắn thật sự rất nghiêm túc, có tư thế của Thần Vương kiếp trước.
Một đám thiếu niên đều bị trấn trụ.
Sở Phong quả thực không muốn gây khúc mắc với một đám thiếu niên, hắn đang suy nghĩ, có thể khiến bọn chúng cùng nhau tìm Phúc Lộc Địa hay không.
“Mày dọa cái gì chứ, đã dứt sữa hay chưa?” Thiếu niên Lôi Tộc cũng không bị lừa gạt, miệng cũng không nhường người.
Sở Phong đáp: “Lão phu cho ngươi một cơ hội, quỳ xuống đến dập đầu, nếu không thì Lôi Tộc các ngươi sẽ có đại họa, từ này về sau sẽ bị xóa sổ ở mảnh cương vực này.”
Đám Cơ Hồ âm thầm líu lưỡi, bé con nhà bọn họ thực biết khoác lác, còn lợi hại hơn bọn họ rất nhiều, dẫn bé con đi ra ngoài quả nhiên có thể hù dọa người!
“Thực sự ư? Ngươi là một lão tiền bối?” Biên giới Hố Trời, thần quang ngũ sắc lập tức lóe lên, một nữ hài tử phấn điêu ngọc trác xuất hiện, dùng đôi mắt to tròn nhìn Sở Phong.
Cô bé rất chú trọng ăn mặc, váy nhỏ được dệt từ kén tơ của Hỏa Thần Vương cấp Thần, trên cần cổ trắng nõn còn đeo một sợi dây chuyền được xâu từ mỏ chim óng ánh.
Con ngươi Sở Phong co lại, nhìn thế nào cũng có chút giống với đệ tử của thiên hoàng quý tộc mà mọi người trong Cơ Tộc vẫn hay nói đến, mấy môn phái kia sẽ không đem tiểu gia hỏa như vậy ném vào trong Long Ổ để tôi luyện đấy chứ?
Sở Phong quay đầu nhìn một chút, tìm kiếm tứ phía, người kia tới rồi sao, phải chăng đang ở ngay phụ cận?