Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Cũng trong lúc đó, Lâm Nặc Y cũng đỡ hắn lên, vì vậy giữa hai người đã có khoảng cách. Nếu như lần này thực sự bị đánh, Sở Phong cũng không có cách nào nghiêng về phía trước được nữa.
Cứ như thế, bàn tay của Cơ Hải Sơn còn chưa có hạ xuống thì Sở Phong đã kêu gào đến xé gan xé phổi: “Cứu mạng a, không cần đánh nữa, hai vị tộc lão, Cửu gia gia, nhanh nhanh ngăn cha nuôi lại a, con không muốn bị đau chết đâu!”
Đám Cơ Hồ và mập mạp trông thấy cảnh này không khỏi trợn mắt há miệng, đảo mặt cũng quá nhanh rồi đi?! Vẫn là Cơ Hồ linh hoạt, đặc biệt hiểu Sở Phong, nó liền trợn trắng mắt, thầm than một tiếng, tiểu tử này quả nhiên da mặt dày đến độ có thể lấy ra làm tấm khiên luôn được rồi.
Bốp!
Một cú vỗ này của Cơ Hải Sơn gần như khiến Sở Phong suýt nữa nhảy dựng lên, thực đau, bàn tay thô to rắn chắc kia không kiêng nể gì mà đánh vào mông hắn.
Lâm Nặc Y bất động thanh sắc, đem hắn đặt trên đất, nắm lấy lỗ tai của hắn nói: “Quả thực rất tinh ranh!”
Chẳng qua ngay sau đó cô lại lên tiếng với hai vị tộc lão và Cơ Hải Sơn: “Ta thấy đứa trẻ này không đơn giản, rất muốn thu nó làm đệ tử.”
Sở Phong nghe xong hận không thể lắc đầu cự tuyệt, tuyệt đối không thể đồng ý.
Cơ Hải Sơn lúng túng đáp: “Đứa nhỏ này đã có sư môn, e là rất khó chuyển đến nơi khác.”
Hai vị tộc lão đều rất nhiệt tình và ân cần, kéo lấy tay nhỏ của Sở Phong tiến lên một bước, nói: “Không thành được sư đồ, vậy thì gọi cô cô cũng được, có thể gặp nhau như vậy chính là duyên phận.”
“Mau gọi cô cô!”
Hai lão đầu tử quả thực quá nhiệt tình, hận không thể kéo chặt lấy Sở Phong, thay hắn gọi một tiếng cô cô.
Mồ hôi trên trán Sở Phong suýt chút nữa đã chảy xuống, đánh chết cũng không có khả năng gọi như vậy.
“Gọi cô cô có vẻ già, vẫn nên gọi là tỷ tỷ thôi.” Hắn rất nhanh đã làm ra phản ứng.
Đúng lúc này, trong hành cung phía xa cũng lóe lên quang mang, trường vực truyền tống cỡ lớn trong đó đang hoạt động, có thể truyền tống từ mảnh Thần Quốc rực rỡ mà xa xôi trên đại địa Hồng Hoang qua đây, có người xuất hiện.
Người nọ là một nữ tử trung niên, sau đầu có quang hoàn (1) khiến bà ta vô cùng nổi bật, hơn nữa còn tăng thêm nét thần thánh, giống như muốn áp chế toàn bộ mảnh biên cương này. Trong nháy mắt, trên trời dưới đất đều yên tĩnh, tẩu thú trong núi đều run rẩy muốn quỳ lạy.
(1)Quang hoàn: Vòng tròn ánh sáng.
Vẫn may là uy áp chỉ toát ra trong nháy mắt, sau đó liền được chủ nhân của nó thu liễm.
Thế nhưng tất cả sinh linh vẫn cứng đờ tại chỗ trong chốc lát.
Xoát!
Lâm Nặc Y nhanh chóng biến mất khỏi bộ lạc, xuất hiện ở trong hành cung.
Sở Phong hít một hơi khí lạnh, vị nữ tử trung niên kia sao lại có chút giống... một vị Thiên Tôn?!
Cho dù không phải thì thực lực cũng đã đạt đến cấp Thiên Tôn rồi!
Hiển nhiên Lâm Nặc Y và nữ tử kia có quan hệ rất tốt, rất thân thiết, mỹ phụ trung niên giữ chặt lấy tay cô, trên mặt tràn ngập ý cười, không ngừng đánh giá.
Trong bộ lạc, hai thanh niên mặc áo bào trắng vốn dĩ đứng sóng vai với Lâm Nặc Y, lúc này liền nhẹ nhàng buông đứa trẻ trong lòng ra, khách khí chào hỏi với người của Cơ Tộc, sau đó cũng đi về phía hành cung, những người khác cũng đều đi theo.
“Bạch bào sư huynh, vẫn chưa thỉnh giáo quý danh của mọi người?” Sở Phong ở phía sau hô.
Nam tử mặc áo bào trắng rất nho nhã tuần lãng, nghe vậy liền có chút kinh ngạc, thế nhưng vẫn mỉm cười đáp lại: “Ta là Y Chí Bình.”
Sở Phong nghe thấy cái tên này, dưới chân liền lảo đảo một cái, thiếu chút nữa đã ngã lăn ra đất.
Vừa nãy có người ép hắn gọi cô cô, kết quả liền bay ra một tên Doãn Chí Bình?
Xoát!
Ánh sáng chợt lóe lên, đám người Y Chí Bình liền biến mất, xuất hiện trong khu rừng giữa hành cung.
“Bé con, ngươi kích động cái gì a, làm sao cả người phát run rồi?” Một vị tộc lão giật nảy mình, ngồi xổm xuống, nhanh chóng bắt lấy tay nhỏ của Sở Phong.
“Ngươi muốn tìm cái gì?”
“Ta muốn tìm con dao phay, sau đó đi chặt tên gia hỏa kia!”
Đám người đều cạn lời, tiểu tử này lại làm sao rồi, không có chuyện gì liền run rẩy, lại còn mở miệng muốn tìm dao phay chém người?
“Đừng làm loạn, Y công tử không thù không oán với con, con kích động cái gì?” Một vị tộc lão đè hắn lại.
“A, tên đó họ gì a, Y? Không phải gọi là Doãn Chí Bình sao ạ? Vậy thì... còn có thể cứu vãn được một chút.” Sở Phong bình tĩnh trở lại.
“Nhãi con thối, ngươi còn muốn nháo cái gì, ngứa đòn đúng không?!” Cơ Hải Sơn trừng to mắt, tương đối thô kệch, lại muốn đánh mông hắn một cái.
Sở Phong nhanh như chớp vọt đến ngọn núi thấp, đứng ở trước thần miếu, vừa hay nhìn thấy Đông Thanh đang nhìn hắn, miệng lớn cười toe toét như chậu máu, Sở Phong biết nàng ta đang chế giễu mình.
“Đông Thanh tỷ tỷ, tỷ quá không không tử tế rồi!”
“Ngươi thực đúng là nhân tiểu quỷ đại, nhỏ như vậy đã muốn cùng người ta tranh giành tình nhân.” Đông Thanh ồm ồm nói.
“Không có chuyện đó đâu. Ta chỉ đơn thuần bị danh tự kia dọa cho nhảy dựng lên thôi, lại nói, y tranh không lại ta, qua hai... mười năm...” Nói đến đây, Sở Phong liền cảm thấy xoắn xuýt, một lời phẫn uất, thời gian của hắn thực không nhiều.
“Còn hai mươi năm cái gì, chỉ sợ qua hai năm nữa, đứa nhỏ nhà người ta đã chạy đầy cả núi rồi!” Đông Thanh miệng rộng cười lớn mà nói.
Sở Phong rất tức giận rất phẫn nộ, ngửa mặt lên trời mà đáp: “Lời này cũng thực đâm vào tim rồi đó! Đông Thanh tỷ, ta phải tuyệt giao với ngươi!”
Phía xa, quang mang nơi đó liên tục lấp lóe, sau đó tất cả mọi người đều biến mất, một người cũng không lưu lại.
“Bọn họ đi Long Ổ sao? Làm sao lại gấp như thế!” Sở Phong kinh ngạc.
Đông Thanh đáp: “Liên quan đến cấp bậc Thiên Tôn, nên đến đều đã đến gần hết rồi, có một số thủy tổ đạo thống đã đi qua đó, tất nhiên không thể trì hoãn thời gian.”
Sở Phong nghiêm nghị hẳn lên, cảm thấy có chút không thể tưởng tượng nổi. Việc này còn liên quan đến nhân vật cấp Thiên Tôn lên sàn, đây làm sao có khả năng?
“Chỗ kia là một long sào cỡ lớn, dưới đáy không biết chừng còn có Thiên Long đang ngủ say.” Dáng vẻ Đông Thanh cực kỳ nghiêm túc, đồng thời cũng nói cho Sở Phong, bản thân nàng ta hai ngày nữa sẽ khởi hành.
“Đừng mà, Đông Thanh tỷ, ngươi đi rồi thì ta ở bộ lạc biết làm sao đây, ai đến bảo vệ ta a.” Sở Phong chột dạ.
Hiện tại, hắn ngoài ý muốn ở cùng nhất mạch của tiên tử thần miếu, hiểu rõ các nàng cường đại nhường nào, trong khoảng thời gian ấu niên là lúc hắn suy yếu nhất, tất nhiên rất cần có người bảo vệ.