Nhóm dịch: Thiên Tuyết
“Nhiều nhất thì ta cũng chỉ rời đi mấy tháng, cũng không phải sẽ không trở lại.” Đông Thanh nghe hắn nói vậy liền vô cùng kinh ngạc.
“Ở chỗ sâu biên hoang, ai mà biết là sẽ xảy ra chuyện gì, lại nói, tỷ vừa đi chính là mấy tháng, ngộ nhỡ có con hung thú cường đại nào không có mắt xông đến, chỉ cần một móng vuốt cũng đã đủ san bằng bộ lạc này rồi. Đến lúc đó, thiên tài vốn dĩ có khả năng trở thành nam tử tối cường trong lịch sử ta đây bị chết yểu thì phải làm sao?”
Sở Phong xác thực có chút bất an, bộ lạc Man Tộc bị hủy diệt... Loại tình huống này không phải chuyện ngẫu nhiên, sâu trong sơn mạch là nơi cư ngụ của rất nhiều hung thú khủng bố, nếu bọn chúng thực sự phát cuồng thì chuyện gì cũng có thể xảy ra, những năm gần đây đều có thảm án.
Hắn nói tiếp: “Lại nói, ta thấy mấy bộ lạc gần đây đều không hợp nhau, có những bộ lạc cực kỳ không an phận, ngộ nhỡ có người cố tình gây hấn, qua bên này chém ta thì ta biết làm sao?”
Đông Thanh nhìn chằm chằm hắn, lên tiếng: “Ngươi đã àm chuyện gì thương thiên hại lý rồi hả? Để người ta hận ngươi như thế, đến nỗi muốn qua đây chặt ngươi.”
“Ta không có làm! Đây không phải là phòng ngừa chu đáo sao?” Sở Phong cười gượng một cái, lại nói tiếp: “Một đám củi mục của Lôi Tộc xác thực đã từng chọc đến ta, thưởng cho bọn họ một mảnh mưa nhỏ, xuân vũ quý như dầu.”
Đông Thanh nghe xong liền muốn kéo hắn lại đánh cho một trận, nhưng cuối cùng cũng khắc chế được, lại ném cho hắn một khối ngọc bài, toàn thân đen sì, trên mặt có khắc phù hiệu là một con cá nhỏ, nặng hơn khối ngọc bài lần trước rất nhiều.
“Thứ này là của tiểu thư, đừng làm mất.” Đông Thanh căn dặn.
“Được rồi!” Sở Phong trực tiếp đi tìm gân thú để cột vào trên cổ, treo nó ở trước ngực của mình, giấu vào trong áo.
“Vẫn còn có chuyện, Đông Thanh tỷ, ngươi tìm cho ta một ít thư tịch về trường vực đi, ta muốn nghiên cứu. Trong bộ lạc có mấy cuốn đều bị ta nghiền ngẫm hết rồi, cảm thấy rất đơn giản, ta muốn tiến thêm một bước nữa.”
Sở Phong lên tiếng đưa ra lời thỉnh cầu.
Đông Thanh thực sự có chút kinh ngạc, trường vực là con đường vô cùng khó đi, so với con đường tiến hóa còn khó hơn gấp nhiều lần, có người còn nói là khó gấp mười lần. Vậy mà tiểu tử này lại có thiên phú trên lĩnh vực trường vực?
“Khó trách tiểu thư suy đoán ngươi có thể là một kẻ thất bại trên con đường luân hồi, đánh mất trí nhớ của kiếp trước, nhưng một số thiên phú vẫn được kế thừa như cũ.”
Kẻ thất bại cái quỷ! Sở Phong âm thầm than oán, không có kẻ đầu thai nào có thể chơi đùa như hắn đâu, hoàn toàn chính trái phép qua đến bên này.
Tiên tử thần miếu đã dò xét qua hồn quang của Sở Phong, thế nhưng trước đó hắn đã đem ý thức chủ giấu ở giữa đám sương mù của cối xay, thành công tránh né dò xét, che đậy được “thiên cơ chân tướng”.
“Nhưng cuối cùng vẫn là thất bại, không cần biết là nguyên nhân gì, vì thế mà ngươi chỉ có khả năng làm người hộ đạo, hộ sơn.” Đông Thanh tự nói.
Sở Phong không để ý tới việc này, hắn cũng không muốn làm “bảo tiêu chuyên trách”, bản thân hắn còn muốn quật khởi mà, hắn không có hứng thú hầu hạ một tiểu chủ tử nào hết.
Sau đó Đông Thanh lại nói: “Có thể tìm cho ngươi thư tịch về trường vực, ngươi còn yêu cầu gì nữa không?”
“Đương nhiên là các loại nam châm a, ta muốn nghiên cứu trường vực, tỷ cho ta chuyển đến một ngọn núi nam châm đi, khẳng định dùng đến.”
Sau đó, hắn liền bị Đông Thanh xách lên, bị đập cho một trận.
“Núi nam châm? Sao ngươi không bảo ta cho ngươi chuyển đến biển nam chân luôn đi?!” Đông Thanh nghiến răng, răng nanh sắc bén trắng hếu giống hệt như một con dao găm loại nhỏ.
“Ta chỉ là hơi khuếch đại một chút thôi mà, tỷ giúp ta tìm một đống đi, càng nhiều càng tốt, môn học trường vực là xa xỉ nhất, phải hao phí lượng nam châm cực lớn thì mới có thể xuất sư.”
Kết quả là, Đông Thanh cơ bản đều thỏa mãn nguyện vọng của hắn, cả đống huyền nam châm và thần nam châm liên miên đều xuất hiện ở đây, dẫn đến từ trường hỗn loạn, cả ngọn núi đều run rẩy.
Đồng thời còn có mấy chục quyển sách da thú, tất cả đề là sách cổ liên quan đến lĩnh vực trường vực.
Đông Thanh nói cho hắn: “Những khoáng vật chất dùng để chưng nấu ngươi, ta đều để lại không ít, đủ cho ngươi dùng trong thời gian mấy tháng.”
Sở Phong gật đầu, lần này hắn đã hạ quyết tâm, muốn đem những khoáng vật này phân tách ra để tìm hiểu rõ ràng phương thuốc của Tiểu Thiên Đan.
“Đông Thanh tỷ tỷ, ta vẫn còn một chuyện muốn nói. Nơi không xa có một ngọn núi Lôi Kích, ở đó có miệng thạch quan thời tiền sử, chúng ta có thể dựa vào đó mà phát tài hay không?” Sở Phong ít nhiều có chút chột dạ.
Trong hai mắt Đông Thanh bắn ra hai chùm sáng màu đen, tầm mắt rơi thẳng vào trên người hắn, nói: “Ngươi biết lai lịch của nó sao? Liên quan đến thời đại tiền sử, ngươi cũng dám làm loạn?!”
Sở Phong chẳng hề để ý, thản nhiên đáp: “Có gì không dám, dù sao thì cũng bị phong ấn trong thạch quan, nếu như nó muốn đại náo, dở mánh khóe tác quai tác quái biên hoang, trở về ta sẽ đem nó ném vào trong Hố Trời, chôn nó vào trong Âm Minh Thổ!”
Đông Thanh nghe những lời này không khỏi hít một hơi khí lạnh.
Đông Thanh xốc Sở Phong lên, hai mắt bắn ra hai đạo ô quang nhìn chằm chằm hắn, lên tiếng: “Hiện tại ta cảm thấy cần phải khóa ngươi lại trong tòa địa cung tiền sử, trong những ngày ta rời khỏi nơi này phải đem ngươi ngăn cách với thế gian. Nhóc con ngươi thực sự quá biết giày vò người ta, tránh cho ngươi đâm thủng một lỗ ở khu vực này.”
“Đừng a, Thanh Thanh, tỷ, ngươi không thể tàn nhẫn như vậy!” Sở Phong kêu lên.
Thanh Thanh? Đông Thanh nghe thấy xưng hô này, cả người liền nổi lên một lớp da gà, lập tức mở cái miệng lớn như chậu máu, lộ ra vẻ mặt hung ác.
“Ngứa đòn!” Nàng ta lập tức nhe ra một đống răng nanh trắng hếu, hơi thở như sấm, thiếu chút nữa đã tẩm quất cho Sở Phong một trận.
“Cho dù muốn khóa thì cũng phải nhắm vào lão thi kia chứ, ngươi thấy ta nói đúng không Đông Thanh tỷ?” Sở Phong cẩn thận từng tí mà nói, hắn thực sự sợ nắm đấm to như cái chậu kia giáng xuống.
Sau đó hắn liền thận trọng khuyên nhủ Đông Thanh, nói rằng truyền thừa trong thạch quan kia không đơn giản.
“Còn cần ngươi nói sao, người thì không lớn mà nghĩ cùng nhiều gớm. Không sai, nhất mạch này của chúng ta có chút quan hệ với nhất mạch tiền sử kia.”
Sở Phong nghe xong lập tức chấn động, đều thăng lên đến thời kỳ tiền sử rồi, chuyện này quả thực rất tà tính và đáng sợ, khiến tinh thần hắn càng nghe càng tỉnh táo, vì thế liền vòng vo khuyên Đông Thanh đi tìm tòi nghiên cứu.