Nhóm dịch: Thiên Tuyết
“Không có tác dụng gì, sinh vật trong thạch quan kia đã sớm biến chất, hơn nửa sở học chi pháp đã thất truyền.” Sắc mặt Đông Thanh nghiêm túc hẳn lên.
“Biến chất? Là... thối rữa rồi sao?” Sở Phong hỏi.
“Bốp!” Nắm đấm to như cái chậu của Đông Thanh lập tức giáng xuống trên đầu hắn, mắt thường cũng có thể nhìn thấy cục u trên đầu Sở Phong dần bự lên.
“Là cấp bậc sinh mệnh biến chất!” Đông Thanh trừng hắn mà nói.
Lai lịch của thạch quan nọ có chút cổ quái, có bí mật nào đó, Đông Thanh nói ra một vài ẩn tình.
Lúc trước, khi tiên tử thần miếu phát hiện ra nó thì đã xác nhận sinh vật trong thạch quan có liên quan đến nhất mạch trong thời tiền sử của các nàng, nhưng trong quá trình tìm tòi cùng nghiên cứu lại phát hiện không có cách nào câu thông tốt được.
“Vì sao nha?” Sở Phong nghi vấn.
Đông Thanh đáp: “Cho dù trước đó nó bất phàm cỡ nào, nhưng bây giờ cũng đã chẳng còn là sinh linh nữa, xuất thân từ Cửu U, nó là thứ trở về từ thế giới của người chết.”
Tóm lại mà nói thì, sinh vật kia ngày xưa từng là đại nhân vật rất siêu phàm, thế nhưng hiện tại thay đổi, đã sớm không còn là chính mình nữa, mà trở thành sinh vật có tên Cửu U Chích.
Cửu U chính là ý trên mặt chữ, mà “Chích” là chỉ địa thần.
Sở Phong vẫn là lần đầu tiên nghe được loại xưng hô này, theo như lời của Đông Thanh thì tương đối thê thảm và oanh liệt.
Thứ gọi là Cửu U Chích, đây chính là một loại sinh vật còn đáng sợ hơn lệ quỷ cùng yêu ma cả trăm lần. Chúng cực kỳ ác độc, thù hận, là hợp thể của âm ngoan, chí tà chí ác.
Loại sinh vật quay trở lại tử Cửu U này một khi xuất hiện, sinh vật trong phạm vi chu vi trăm vạn dặm đều sẽ chết sạch, không còn đường sống, sẽ bị hút hết sinh huyết, chỉ chừa lại da lông cùng xương cốt!
“Khi còn sống có lẽ y rất mạnh, thế nhưng đã tự mình đọa lạc, trước khi chết liền chìm vào Cửu U, ngày hôm nay trở lại cũng không còn là chính mình nữa rồi.”
Đông Thanh còn nói, muốn trở thành Cửu U Chích thì khi còn sống ít nhất cũng phải là Thiên Tôn hoặc Đại Năng, nếu không thì căn bản sẽ chẳng có cơ hội nào.
Sở Phong nghe vậy, ánh mắt liền trở nên sâu thẳm, hóa ra người trở thành Cửu U Chích đều đáng sợ như thế, lai lịch vô cùng khủng bố.
Hoặc là có thể nói, sinh vật bên trong thạch quan kia năm đó ít nhất cũng phải là Thiên Tôn. Mà hiện tại bản thân hắn chân nhỏ tay nhỏ như vậy, muốn nhắm vào loại quái vật như thế thì không phải là tự tìm đường chết hay sao?
“Tiểu thư luyến tiếc, cảm thấy nó dù sao cũng có quan hệ với nhất mạch của chúng ta, muốn cho nó một cơ hội, bởi vậy mới tạm thời giữ lại.”
Sở Phong kinh ngạc, lại có chút khó hiểu, sinh vật hung tàn nhường đấy còn cho nó cơ hội cái gì? Không phải nên gặp một giết một hay sao, còn giữ lại làm hậu hoạn?
“Có một số có khả năng gội sạch duyên hoa, lần nữa trở lại làm người.”
“Dừng đã! Đông Thanh tỷ, mấy chữ gội sạch duyên hoa (1) không quá phù hợp a.”
(1)Duyên hoa: Gốc là chỉ phấn trang điểm của phụ nữ thời xưa, còn có ý nghĩa ẩn dụ dùng để chỉ những người phụ nữ bán thân, có nhiều phong trần.
Kết quả là Đông Thanh lại trừng mắt nhìn hắn lần nữa, ý kiến của Sở Phong trong nháy mắt đã biến mất, chỉ có thể nhỏ giọng nói tiếp: “Sinh vật hung tàn như thế, giữ lại chính là tai họa.”
Đông Thanh đáp:” “Có một số có thể chém đoạn hết thảy ác niệm trên người, nghe đồn dương gian có một vị Đại Năng là Cửu U Chích, cuối cùng có thể siêu thoát ra ngoài, trở thành bá chủ.”
Sở Phong nghe xong liền cảm thấy căn cơ của tiến hóa giả chí cường dương gian có chút đáng sợ, luân hồi giả, Cửu U Chích,... đều là những sinh vật không hề đơn giản.
Cửu U Chích, người quay trở lại từ cõi chết, thích nhất là âm minh khí, e ngại dương khí, càng sợ chính là lôi kiếp.
Thế nên tiên tử thần miếu mới đem nó đặt ở Lôi Kích Sơn để tiến hành chưng luyện, muốn mài ra lệ khí của nó, hy vọng nó có thể quay lại chân thiện, thế nhưng hiệu quả cũng không được tốt cho lắm.
Có một lần lôi kiếp quá mạnh đã đánh vỡ toàn bộ trường vực được bố trí ở gần Lôi Kích Sơn, sau đó dẫn đến đám Cơ Hồ và mập mạp vô ý tiếp cận.
“Tiểu thư đã mất kiên nhẫn, cảm thấy không cảm hóa được nó. Tránh để nó gây tai họa, tiểu thư đã muốn giết chết, nhưng cuối cùng vẫn không giết được.”
Sở Phong tương đối nghiêm túc, tiên tỷ thần miếu cường đại như vậy?
Khi hắn nói ra lời nghi hoặc này, Đông Thanh liền dùng ánh mắt thâm thúy nhìn hắn.
“Tiểu thư tất nhiên rất mạnh, ngươi tưởng bản thân hiểu rõ nàng, nhưng thực ra là càng không hiểu.”
Sở Phong không nói gì, hắn sao lại không biết, vị tiên tử tựa như cửu thiên huyền nữ kia chính là một luân hồi giả, không có thành tựu thì làm sao được!
Loại sinh vật này trong lịch sử, cuối cùng đều sẽ công tham tạo hóa!
“Đồng thời, Cửu U Chích khi còn sống bất luận cường đại cỡ nào, sau khi chết thì tất cả cũng đều phế bỏ, quay trở lại tử Cửu U, độ mạnh yếu đều được quyết định bởi thành tựu sau khi sống lại của y, không có liên quan gì đến lúc còn sống, căn bản là chặt đứt hết thảy liên hệ.”
“A, nói như vậy thì sinh vật trong thạch quan kia chưa chắc đã mạnh đến cỡ đó, chúng ta có thể đào nó ra?” Sở Phong lại lên tinh thần.
Đông Thanh lạnh giọng đáp: “Sinh vật có thể hút hết huyết dịch trong trăm ngàn dặm, ngươi nói xem nó mạnh hay yếu? Nói là bắt đầu lại từ đầu, nhưng chỉ là so với lúc nó còn sống mà thôi. Tiểu thư không mở quan tài giết nó là bởi lo lắng sẽ còn cổ quái khác, giết không hết được.”
Sở Phong cân nhắc một chút, trong lòng lo sợ không thôi, thực đúng là thứ không dễ chọc vào.
Đông Thanh lại nói: “Cửu U Chích này cho dù không phải rất mạnh, thế nhưng lúc nó xuất hiện đã bị phong ấn ở trong thạch quan, điều này có chút bất thường.”
Sở Phong đáp: “Giữ nó lại chung quy vẫn là tai họa, vẫn nên kịp thời xử lý sạch mới đúng!”
Đông Thanh nói: “Chỉ cần không tiếp cận nó trong phạm vi một trượng thì sẽ không xảy ra chuyện gì. Trên quan tài đá có sáu tấm bùa Thiên Phù mà tiểu thư để lại!”
Nàng ta lại bổ sung, nói: “Đợi tiểu thư trở lại, nếu như nó vẫn còn hồ đồ ngu xuẩn, vậy sẽ đem nó vào trong nghĩa trang Thiên Tôn ở thiên ngoại, vĩnh viễn giải trừ hậu hoạn.”
“Còn có loại phương pháp này sao, nơi đó tình hình ra làm sao?” Sở Phong vô cùng kinh ngạc.
“Sự tình cấp bậc như này không cần nói nhiều, nếu không sẽ là họa lớn, thực lực có đủ tự nhiên biết rõ.” Đông Thanh nhắc nhở hắn.
“Không phải chỉ mà một mảnh nghĩa địa hay sao? Có cái gì ghê gớm chứ!” Sở Phong bĩu môi.