Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Sắc mặt Đông Thanh rất nghiêm túc, đáp: “Ngươi không hiểu, tòa mộ cổ kia chính là một tòa cung điện lấp lánh, hỏa quang xung thiên, thiêu đốt vạn cổ tinh giới.”
“Cụ thể hơn một chút a!” Sở Phong dẫn dắt.
“Bốp!”
Lại bị Đông Thanh đánh cho một cái, Sở Phong ngay lập tức liền trở nên thành thật.
“Được rồi, ta chuẩn bị rời đi đây, xem xem tiểu thư có gì phân phó, ngươi còn yêu cầu gì nữa không? Ta cảnh cáo ngươi, đừng có động đến thạch quan kia!”
Sở Phong suy nghĩ một chút liền đáp: “Vậy cứ mang ta đi xuống dưới Hố Trời xem một chút đi, ta muốn trông thấy hồ lô âm minh kia!”
Kết quả là hắn lại suýt nữa bị chỉnh đốn. Loại yêu cầu này đối với Đông Thanh mà nói thì thực sự quá đáng, đơn giản chính là tìm đường chết.
Đông Thanh rời khỏi tương đối dứt khoát, đầu cũng không thèm quay lại, Sở Phông bỗng nhiên có loại ảo giác, nàng ta đây là muốn nhanh chóng rời bỏ hắn, không muốn ngày ngày phải chăm sóc đứa trẻ chưa dứt sữa như hắn?”
Cứ như thế liền đi rồi? Sở Phong trông ngóng nhìn qua, sau đó liền chắc chắn trong thời gian ngắn nàng ta sẽ không quay trở lại.
Chỉ có điều, hắn vẫn chờ đợi hơn nửa ngày, sợ Đông Thanh bất ngờ quay trở lại.
Thẳng đến cuối cùng thì hắn mới vững tin, Đông Thanh rời đi thật.
Hắn lại quan sát bốn phía một lần, không tiếc sử dụng Hỏa Nhãn Kim Tinh không có sắc vàng để quan sát động tĩnh, cuối cùng liền lấy ra bình đá, bên trong có các loại huyền nam châm, thần nam châm.
Không lâu sau, Sở Phong liền lăn vào trong bụi cỏ, bản thân dứt khoát tiến vào bên trong hộp đá.
“Tình huống gì thế này?” Sở Phong hít một ngụm khí lạnh, sau khi nghiên cứu tỉ mỉ một phen trong bình đá, hắn phát hiện huyền nam châm của dương gian gần như sắp bù đắp được thần nam châm của tiểu âm gian, mà thần nam châm còn tiếp cận đến từ tủy của tiểu âm gian.
Chuyện này khiến Sở Phong mừng như điên, vô cùng kích động.
Khó trách khi Đông Thanh tìm cho hắn nhiều nam châm như thế, nói là đã tận hết khả năng rồi, hóa ra đây đều là thiên tài địa bảo chân chính a.
Sau đó, Sở Phong vận dụng bản lĩnh cấp Thần Vương để khắc lên các loại phù văn phức tạp, in vào bên trong nam châm, hắn chế tác rất tỉ mỉ, vật liệu lựa chọn một nửa là huyền nam châm, một nửa là thần nam châm.
Thời gian rất lâu sau Sở Phong mới ra ngoài, giật mình kêu lên, bởi vì ngoại giới có tiếng sấm ầm ầm, có chút dọa người.
Thẳng đến khi hắn đứng trước thần miếu, tiếng sấm kia mới dần dần tiêu tán.
Tình huống gì đây? Sở Phong có chút bất an, bởi vì hắn cảm nhận được mùi vị của thiên kiếp!
Rất nhanh thì Sở Phong đã tiến vào trong bộ lạc, sau khi hỏi thăm đám Cơ Hồ cùng mập mạp liền không rét mà run, trước đây không lâu trời vẫn còn quang đãng, vậy mà bỗng xuất hiện sấm sét đan chéo nhau trên ngọn núi thấp, cực kỳ dọa người.
“Nguy rồi, sau này cho dù trốn trong hộp đá cũng không thể tùy tiện sử dụng thực lực cấp Thần Vương, nếu không thì thiên lôi sẽ thực sự đánh xuống, nhắm thẳng vào ta a.”
Trong lòng Sở Phong nặng nề, trong cõi u minh có pháp tắc nào đó, nó giống như một thanh thần kiếm sáng như tuyết luôn treo trên đỉnh đầu hắn, lúc nào cũng có thể rơi xuống, hành quyết hắn ngay tại chỗ.
“Ta phải mạnh lên, không thể bị nó uy hiếp!”
Sở Phong chạy đi dạo một vòng quanh bộ lạc, yên lặng không tiếng động chôn xuống đất một số nam châm.
Sau đó, hắn liền trở lại ngọn núi thấp, nhìn nơi xa trong dãy núi có thể trông thấy một ngọn núi trọc lóc, cách nơi hắn đang đứng cũng không phải rất xa, đó chính là Lôi Kích Sơn.
Đông Thanh vừa đi, hắn liền muốn đi gặp Cửu U Chích kia một lúc.
Nếu như Đông Thanh biết chuyện này, đảm bảo khi nàng ta trở lại sẽ đánh hắn gần chết.
Sở Phong loay hoay nam châm, rất nhanh đã tạo thành một trường vực truyền tống cỡ nhỏ, xác định vị trí vô cùng chuẩn, mục tiêu chính là Lôi Kích Sơn.
Vụt!
Thoáng một cái, Sở Phong liền biến mất, sau đó xuất hiện trên ngọn núi trọc lốc, cách đỉnh núi một khoảng lớn, đây là do hắn cố tình khống chế.
Đối với Thiên Tôn thời tiền sử, thậm chí là sinh vật cấp Đại Năng, hắn cảm thấy rất hưng phấn. Cho dù hiện tại thứ kia đã trở thành Cửu U Chích thì cũng không làm mất được hứng thú của hắn.
Cách đó không xa, hắn trông thấy một cỗ quan tài bằng đá nằm ngang trên đỉnh núi.
“Ha hả, huynh đệ, người một nhà a, ta là tiến hóa giả cấp Đại Vũ thời tiền sử, đã từng chìm xuống Cửu U, nhưng đã siêu thoát ra ngoài, bắt đầu một cuộc sống mới!”
Sở Phong hô lớn về phía ngọn núi, đáng tiếc, dù có chắp tay sau lưng như nào thì cũng không có tác dụng, còn chưa đủ một tuổi, nói thế nào cũng không đủ khí chất.
Chẳng qua thì cục diện cũng có chút yêu tà, dù sao thì hắn cũng là một đứa trẻ, lại xuất hiện đột ngột như thế, tất nhiên lộ ra điểm quái lạ.
“Lão phu đến độ hóa ngươi, có nguyện ý theo ta không?!” Sở Phong lại hô to lần nữa.
Tất nhiên là hắn cũng không trông cậy sẽ lừa được thứ kia, loại sinh vật này vừa âm độc vừa tàn nhẫn, là hóa thân của ác niệm thế gian, hắn chỉ là đang khảo nghiệm mà thôi.
Nơi này lộ rõ vẻ quỷ dị mười phần, Lôi Kích Sơn trụi lủi, một đứa nhỏ trắng mập chắp hai cái tay sau lưng, tự xưng là tiền bối của Cửu U Chích, tới đây thu tùy tùng.
Một trận âm phong lạnh lẽo thổi qua, Sở Phong không thể không xốc lên chiếc áo khoác ngoài mà Cơ Hồ đưa cho hắn làm áo trấn thủ, trong lúc nhất thời liền cảm thấy phía dưới thực mát.
Khuôn mặt nhỏ của hắn lập tức xanh lại, tình huống gì thế này, không phải đã nói chỉ cần không đến gần thứ kia trong phạm vi một trượng thì sẽ không thành vấn đề sao? Nhưng hắn đã cách chỗ kia cả ba mươi trượng rồi.
Sở Phong an tĩnh chốc lát liền ra vẻ thong dong cùng trấn định, ừm, vừa nãy hình như chỉ là gió núi, chẳng qua là mang theo khí tức âm lãnh tản ra từ quan tài đá kia thôi.
Tứ phía cực kỳ vắng lặng, không khí ngột ngạt, có chút đáng sợ.
Sở Phong ho khan một tiếng, lên giọng: “Lão phu là Cổ Trần Chu, tuy rằng là tiến hóa giả cấp Đại Vũ, thế nhưng bởi vì sai lầm mà rơi vào Cửu U, cũng đã từng trải qua mất phương hướng. Bây giờ siêu thoát ra ngoài, bởi thế mà ngày hôm nay mới tới độ ngươi.”
Ngay khi hắn cảm thấy bầu không khí quá mức quạnh quẽ, lại có chút áp lực, quan tài đá trên đỉnh núi trọc lóc kia bỗng dưng chấn động kịch liệt.
Ngay cả ngọn núi đều chấn động một cái, dọa cho Sở Phong kêu to một tiếng.
Có âm thanh phát ra từ chiếc quan tài đá kia, lên tiếng: “Đại ca, thực sự là huynh sao? Ta đợi huynh không biết bao nhiêu năm tháng, huynh rốt cuộc đã đến rồi! Ta là Trần Hải, Cổ Trần Hải đây!”