Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Sở Phong kéo căng gương mặt nhỏ, lên tiếng: “Đại ca ngươi và ta đã chặt đứt quá khứ, cái gì cũng quên rồi. Ngươi thử nói đơn giản một loại Hô Hấp Pháp hoặc một chiến kỹ nào đó, ưu tiên những kỹ năng mà ta đã từng tìm tòi nghiên cứu hoặc yêu thích lúc còn sống, để ta xem có gợi lên được chút hình ảnh nào trong tiềm thức hay không?”
Âm thanh trong quan tài đá lập tức tắt ngúm, giống như là bị nghẹn lại ở cổ họng.
Thật lâu sai thanh già nua kia mới vang lên lần nữa:”Ta sợ truyền nhầm người, ngươi thực sự là đại ca của ta sao?”
“Đương nhiên, ta chính là đại ca thời tiền sử của ngươi, phải tin tưởng vào trực giác của ngươi chứ!” Sở Phong đáp.
“Cửu U Chích lại nói: “Vậy đại ca, huynh đưa ra một tia thần niệm tiến vào trong quan tài đá, để ta cảm thụ một chút khí tức của huynh, xem là thật hay giả.”
Có thể nhẫn nại không thể nhẫn nhục, gương mặt nhỏ của Sở Phong thoáng chốc đã đen lại, bị tức giận không nhẹ, lão quỷ chết bầm kia xem thường hắn sao, thực sự cho là hắn dễ lừa gạt, sẽ tự đâm đầu tìm đường chết như thế?
“Bớt lắm lời, mang cứu cực pháp ra đây, ta có thể cho ngươi tự do thích đáng!” Sở Phong nói.
“Đại ca, huynh đây là có ý gì?” Âm thanh tang thương già nua trong quan tài kèm theo chút ngạc nhiên.
“Đại cái đầu nhà ngươi, những chữ trên núi này đều là người bị ngươi hại để lại trước khi chết đi? Trùng hợp có tên họ Cổ viết ra chữ Cổ lớn, ngươi dám dùng mấy thứ ba xàm này lừa phỉnh ta?” Sở Phong thẹn quá hóa giận.
Hắn lại bổ sung, quát lớn: “Hơn nữa, ngôn từ ngươi phát ra đều mang theo giọng điệu thông dụng của Man Tộc, e tên Man Tộc kia là người bị hại cuối cùng đúng chứ? Ít ra thì ngươi cũng phải chuyên nghiệp một chút, nói vài câu thời tiền sử chứ, hừ, thực sự coi tiểu gia là một đứa trẻ?!”
“Hắc hắc...”
Một tiếng cười khiến cho người ta kinh dị truyền ra từ trong quan tài đá, khác hoàn toàn so với dáng vẻ ban nãy, tiếng cười lần này giống hệt như lệ quỷ dữ tợn đang cười lạnh sau lưng, thổi hơi lạnh vào tai đối phương, khiến sau lưng Sở Phong phát lạnh.
Loại tiếng cười này rất âm lãnh, còn mang theo oán khí độc ác.
Không hổ là Cửu U Chích, một khi trở mặt liền lộ ra khí chất nguyên bản, khiến người ta cảm thấy bất an cùng rùng rợn.
Sở Phong lại nói:”Hơn nữa, tiến hóa giả cấp Đại Vũ đều là quái vật, khó mà tin được là có hồng nhan tri kỷ? Lại còn có tâm tình đi chiếm đánh một phần mười diện tích cương thổ?”
Đây cũng là thăm dò, hắn muốn hiểu rõ hơn về tiến hóa giả cấp Đại Vũ.
“Đấy là do ngươi kiến thức nông cạn.” Bên trong quan tài truyền ra tiếng trả lời.
Ngoài ra còn có tiếng cười, càng cười càng lạnh lẽo, thứ kia lại lần nữa lên tiếng.
“Nhìn lầm a, thường đi dạo bờ sông nào có chuyện không ướt giày (2), nhận lầm ngươi là đứa trẻ thông tuệ sớm, hóa ra là gặp phải một tên có lai lịch quỷ, nền móng thực không đơn giản a.”
(1)Thường đi dạo bờ sông nào có chuyện không ướt giày: Giống như câu đi đêm lắm có ngày gặp ma, ý chỉ làm chuyện trái lương tâm nhiều sớm muộn cũng bị lòi đuôi.
Hơi dừng lại một chút, Cửu U Chích lại nói tiếp: “Muốn cứu cực pháp tiền sử cũng được, trao đổi đồng giá đi, tiểu quỷ nhà ngươi không đơn giản, đi chuẩn bị cho ta một triệu tiến hóa giả, huyết tế cho ta.”
Sở Phong chưa cần nghĩ đã bác bỏ lập tức, nói: “Đồng giá cái đầu ngươi, lấy Hô Hấp Pháp tối cường thời tiền sử ra đây trước đi, nếu không đừng trách ta thu thập ngươi, muốn đọ tay không bắt sói với ta? Ngươi còn non lắm! Không, ngươi già rồi!”
“Ha hả, đe dọa uy hiếp ta? Ngươi cho rằng bản thân là ai chứ?” Cửu U Chích âm trầm cười lạnh, giọng nói còn mang theo vẻ khinh thường.
Sở Phong tức đến phồng má, gật đầu nói: “Nghiêm túc một chút, đây là đánh cướp, là bắt chẹt, mau lấy ra Hô Hấp Pháp mạnh nhất ra đây.”
Cửu U Chích bị nghẹn họng, đồng thời cũng tức giận đùng đùng, nó thực muốn giết người a, từ trước đến giờ đây là lần đầu tiên có người dám bắt chẹt trên đầu nó, thẳng thừng nói muốn lấy Hô Hấp Pháp, hơn nữa còn dám tỏ vẻ cây ngay không sợ chết đứng, e cũng là một nhân tài.
Đồng thời nó cũng cảm thấy đau gan, tên nhóc con này thực sự có ý nghĩ hão huyền, cứ ở đó mà nằm mơ đi!
Sở Phong lại nói: “Ta cảnh cáo ngươi, nếu không giao ra Hô Hấp Pháp, ta sẽ vứt ngươi vào trong Hố Trời, chôn ngươi vào âm minh!”
“Huynh đệ, ngươi làm việc không biết trước sau a.” Âm thanh Cửu U Chích còn mang theo vẻ lạnh lẽo khiến Sở Phong cảm thấy rờn rợn sau người.
Đồng thời Sở Phong cũng cảm thấy có chút kỳ quái, ngữ khí của con quái vật này ngày càng hờ hững, giống như là có chỗ dựa không cần sợ. Rốt cuộc thì nó là không e ngại Hố Trời, hay là đang ra vẻ trấn định đây?
Quan tâm làm cái gì? Sở Phong cảm thấy trước hết cứ thay đổi hành động rồi hãy nói.
Hắn không tiếp cận quan tài đá, bởi vì hắn luôn cảm thấy những lời mà Đông Thanh nói không đáng tin, thứ gọi là nguy hiểm trong phạm vi một trượng kia có chút bất thường.
Khoảng cách của hắn đến quan tài đá là hai mươi mấy trượng, hắn bắt đầu ném từng viên nam châm lấp lánh ra ngoài, nhanh chóng bố trí một trường vực truyền tống.
Ầm!
Sau mười năm phút, quan tài đá liền rung động, tiến vào trong những phù văn chi chít dày đặc của trường vực.
“Tiểu quỷ nhà ngươi muốn làm gì?!” Cửu U Chích kêu lớn.
“Tiễn ngươi vào Hố Trời, đi vào vùng đất âm minh!” Sở Phong lạnh lùng đáp.
Ầm một tiếng, quan tài đá liền biến mất.
Sau đó, Sở Phong nhanh chóng biến đổi trật tự của nam châm, tất nhiên chỉ tiến hành thay đổi một chút xíu, đây vẫn là trường vực truyền tống, hắn đạp lên đi vào.
Sau mười năm phút, Sở Phong xuất hiện ở bên cạnh Hố Trời, cách quan tài đá chỉ có một dặm, hai bên đều đang đứng ở bên miệng hố lớn.
Lúc này, động tĩnh trong quan tài đá rất lớn, không ngừng phát ra âm thanh chói tai.
“Đại ca, ta biết sai rồi, mau thả ta ra đi, xem như ngươi thực sự hiểu rõ ta đây, tiểu đệ Cổ Trần Hải phục rồi!” Âm thanh tang thương già nua kia tru lên.
Đậu xanh rau mà Cổ Trần Hải! Đánh chết Sở Phong cũng không tin cái tên này của nó.
“Xem ra ngươi rất sợ nơi này.” Sở Phong nói.
“Ta từng giãy giụa rất lâu, chịu khổ chịu nạn không biết bao nhiêu năm tháng mới có thể bò ra khỏi nơi này, Cổ Trần Chu đại ca, thả cho tiểu đệ một con đường sống đi!”
Sở Phong ngạc nhiên, tên Cửu U Chích chính là trèo ra từ chỗ này?