Nhóm dịch: Thiên Tuyết
“Hắc, thực sự là oan gia ngõ hẹp a, vậy mà lại đụng phải tên nhãi con này, là đứa con hoang mà Cơ Tộc nhặt được. Bát thúc, người phải cẩn thận, trên người nó có điểm cổ quái, lần trước đã khiến cho con và Tam ca chịu thua thiệt lớn.”
Cách đó không xa xuất hiện một thiếu niên, trên mặt treo nụ cười, cảm giác cực kỳ bất ngờ, vậy mà có thể gặp được đứa nhóc đáng chết ở nơi này, đồng thời hắn ta cũng rất vui vẻ.
Người đến chính là Lôi Lăng – thiếu niên của bộ lạc Lôi Tộc, lần trước đã dẫn dụ Cơ Hồ vào trong rừng để cho Tam ca của hắn ta ra tay giày vò tra tấn khiến răng của Cơ Hồ gãy mất mấy cái.
Bên cạnh Lôi Lăng còn có một nam tử khoảng ba mươi mấy tuổi, huyết khí cường thịnh, ánh mắt băng lãnh, thân cao chừng một trượng, người của những bộ lạc ở nơi này phần lớn đều có thân hình cao lớn.
Lôi Lăng lộ ra dáng cười lạnh lẽo, nhìn ngó xung quanh một chút, sau khi xác định không có người nào liền lên tiếng: “Bát thúc, trực tiếp giết chết nó thì hơn, con luôn cảm thấy trên người thằng nhãi này có vấn đề.”
“Chớ làm loạn, nơi này rất nguy hiểm!” Sở Phong cảnh cáo.
Trong lúc lơ đãng, hắn liếc nhìn quan tài đá bên cạnh.
Kết quả là nam tử trung niên và Lôi Lăng đều cười lạnh một cái, trực tiếp đánh tới.
Sở Phong tránh né, cách hai người kia mấy chục trượng, chạy về phía sau quan tài đá.
Ầm!
Trong nháy mắt, chuyện đáng sợ liền xảy ra, hai người thúc cháu của Lôi Tộc ngay khi sắp vồ đến quan tài đá thì thân thể bỗng nhiên khô quắt lại, huyết dịch trong người đều chui ra toàn bộ, tất cả đều tiến vào bên trong quan tài đá.
Hai người bọn họ còn cách quan tài đá những ba trượng, khoảng cánh này hoàn toàn phù hợp với tuyến cảnh giới một trượng mà Đông Thanh đã nói!
Sau đó, da cùng xương hai người kia đều rơi bụp xuống đất, trong nháy mắt đã hóa thành bụi bặm, cứ như thế liền chết đến không thể chết hơn, biến mất sạch sẽ khỏi thế giới.
Da đầu Sở Phong phát tê, hắn rốt cuộc cũng được chứng kiến tận mắt sự hung tàn đáng sợ của Cửu U Chích, một màn trước mắt này tuyệt đối là minh chứng thực tế nhất.
Hắn cảm thấy không thể tiếp tục chơi với lửa, tránh cho tự mình thiêu mình.
Vì thế, hắn nhanh chóng đem mấy viên thần nam châm bố trí xong, bọn chúng rất nhanh đã phát sáng, ánh sáng giao hòa hợp lại với nhau, tạo dựng thành một tấm Từ Quang Kính.
“Đi!”
Sở Phong đem tấm kính ném vào trong Hố Trời, mặc dù đã tìm hiểu thực hư từ lời của Đông Thanh, nhưng hắn cũng muốn dùng bản lĩnh trường vực của mình để nghiên cứu con số cụ thể phía dưới.
Sau khi đáy Hố Trời mở ra phong ấn, trong mười vạn dặm sâu dưới đất, Từ Quang Kính đặc biệt do thần nam châm tạo dựng thành gần như nhanh chóng chìm vào lòng đất, sau đó chiếu rọi ra một số cảnh tượng bên trong.
Bên dưới có một cái cửa đá rất lớn, cho dù chỉ là mở ra một khe hở thì cũng đủ lớn để cho một con voi chạy vào, bên kia cánh cửa chính là cõi âm minh, tử khí dày đặc.
Một cái hắc hồ lô khô quắt thấm máu hướng ra bên ngoài, trong đó có phong ấn đồ vật.
Trên thực tế, hết thảy những thứ này đều rất mơ hồ, không phải trông thấy quá rõ ràng, bởi lẽ hiệu quả phản chiếu của Từ Quang Kính có hạn.
Mà điều khiến Sở Phong cảm thấy tim đập nhanh chính là mảnh đất âm minh nhìn không thấy đáy kia!
Sở Phong nhanh chóng bố trí trường vực, thông qua Từ Quang Kính mà đo lường tính toán số liệu độ sâu cùng tọa độ cụ thể, hắn khởi động một trường vực, chuẩn bị vứt Cửu U Chích vào đó.
“Đừng! Có chuyện từ từ nói!” Trong quan tài đá truyền ra tiếng kêu lớn.
“Theo lý mà nói, nếu ngươi sợ hãi như vậy thì ta nhất định phải cân nhắc xem ngươi có giả vờ hay không, phải chăng chuyện này vừa đúng ý ngươi, ngộ nhỡ bản thân ngươi vốn dĩ rất muốn tiến vào thì làm sao. Nhưng mà, thứ chó chết khốn kiếp xảo quyệt âm tàn như ngươi, sợ là đang muốn nhiễu loạn suy nghĩ của ta.”
Sở Phong lên tiếng, hắn cũng có phỏng đoán, đối phương giả vờ chính là nói thực, nói thực chính là giả vờ, loại xen kẽ luân phiên này can dự đến phán đoán của hắn.
Sở Phong lại nói:”Nhưng ta sợ cái gì chứ? Cho dù có ném ngươi vào hố phân thì ngươi cũng chẳng nhúc nhích được, thời gian rất dài mới có thể leo lên một khoảng ngắn đúng không? Thứ ta có chính là thời gian, ngươi trước hết cứ chậm rãi mà trèo lên, chờ ta nghĩ ra biện pháp đối phó sẽ thong thả xử lý ngươi!”
“Cổ Trần Chu, ta tin rồi, loại thất đức như ngươi nhất định là đại ca thời tiền sử của ta, nấu đậu đun cành đậu, đậu ở trong nồi khóc (1), ta chính là nhị đệ của huynh!”
(1)“Nấu đậu đun cành đậu, Đậu ở trong nồi khóc.Sinh ra từ một gốc,Sao nỡ đốt thiêu nhau?” Sự việc và bài thơ này đầu tiên được thấy chép trong Thế thuyết tân ngữ. Tào Phi từng ra lệnh cho Tào Thực trong bảy bước phải làm một bài thơ với đề anh em, không xong thì sẽ chém đầu. Tào Thực bước đi bảy bước và làm bài thơ này. Phi nghe xong, có ý thẹn liền tha tội chết cho Thực. Tào Thực mượn hình ảnh dùng cành đậu để nấu hột đậu để ám chỉ việc anh em tương tàn.
Ngay trước khi bị tiễn lên đường, lão gia hỏa kia liền kêu thảm đến tan nát cõi lòng, thực sự rất sợ hãi, quan tài đá bị đụng đến vang loảng choảng, nó đang ra sức giãy giụa.
Thế nhưng bây giờ Sở Phong không tin nó, hắn luyện quyền pháp kia suýt chút nữa đã xảy ra vấn đề, nếu dùng cơ thể nhỏ bé này của hắn để đối đầu với Cửu U Chích thì quả thực có chút nguy hiểm.
Hắn cảm thấy vẫn nên chờ mấy người Đông Thanh về rồi hãy nói tiếp, trước hết cứ ném xuống đã!
Vụt!
Quan tài đá lập tức biến mất, bị truyền tống trận đưa xuống đáy Hố Trời trong nháy mắt, sau đó xuyên qua khe hở, rơi xuống âm minh!
Thông qua Từ Quang Kính mà hắn đã thả xuống trước đó, Sở Phong trông thấy cảnh tượng mơ hồ.
Bên trong vùng đất âm minh, quan tài đá kia đang rung động kịch liệt, bị đụng mạnh đến run rẩy, lấy tốc độ chậm như ốc sên muốn thoát ra khỏi âm minh.
Sở Phong gần như có thể nghe thấy tiếng gào thét của Cửu U Chích, nó đang kinh hoảng, mang theo sợ hãi tột độ, muốn nhanh chóng bỏ chạy.
“Thật không có tiền đồ, có cái gì mà ghê gớm, không phải ngươi từng trèo lên từ đó hay sao?”
Sở Phong lại dùng kỹ năng trường vực, có thể truyền âm từ xa, vì thế mà hắn nghe được tiếng gào thét phía dưới.
Quả nhiên Cửu U Chích đang sợ hãi kêu lớn.
Sở Phong giật mình, gia hỏa kia lúc còn sống có lai lịch rất dọa người, bây giờ trở lại, thực lực cũng khiến người ta cảm thấy e ngại, vậy mà lại bị dọa thành dáng vẻ này?